CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1232

“Mộng Đình, con tuyệt đối đừng để cậu ta chữa cho Thiên Dương, nếu chữa chết thì cái gì cũng hết.”

Châu Mỹ Ngọc mặt mày căng thẳng, dáng vẻ thật lòng nghĩ cho Lý Thiên Dương, kéo chặt tay của Lý Mộng Đình.

Y si mặt mày ngạc nhiên, quay đầu nhìn Vương Nhất với ánh mắt quỷ dị.

Anh ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ gây sự vô lý như này, điều nực cười là người này còn là mẹ nuôi của thiếu chủ.

“Liên quan tới việc này bà có thể yên tâm, tôi có thể bảo đảm y thuật của anh ta, trong nước không có một ai hơn được.”

Vào lúc này thì truyền tới một giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng ở trên người Lý Khinh Hồng.

Chỉ thấy ánh mắt của cô lạnh lùng, bình tĩnh nhìn Châu Mỹ Ngọc.

Châu Mỹ Ngọc lập tức thẹn quá hóa giận, chỉ vào Lý Khinh Hồng mà mắng: “Cô nói cái gì là cái đó sao? Cô lấy cái gì chứng minh, ngay cả chuyên gia ở đây cũng không biết Thiên Dương khi nào có thể tỉnh lại, cậu ta có thể biết sao?”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa…”

Lý Mộng Đình mặt mày khó coi, cũng cảm thấy Châu Mỹ Ngọc gây sự vô lý.

Vương Nhất lạnh lùng nhìn Châu Mỹ Ngọc, bỗng nói: “Bà không muốn Y si chữa trị cho ba như vậy, là căn bản không muốn ba tỉnh lại nhỉ?”

“Cậu nói linh tinh cái gì?”

Trong mắt Châu Mỹ Ngọc vụt qua sự hoảng hốt, nhưng rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ đanh đá, chỉ vào Vương Nhất mà mắng: “Tôi thấy cậu mới là không muốn Thiên Dương tỉnh lại, cho nên tùy tiện tìm một tên lừa đảo giang hồ tới lừa chúng tôi!”

“Nói không chừng cậu mới là kẻ đứng sau mọi chuyện, vợ cậu là tổng giám đốc tập đoàn, có gia sản bạc tỷ, cậu tham lam tài phú của cô ta, cho nên mời tay bắn tỉa tới ám sát vợ của cậu để tiện thừa kế di sản của cô ta, kết quả bị Thiên Dương chặn được, chuyện tốt bị phá hỏng, trong lòng cậu cũng rất tức giận, tôi nói không sai chứ?”

Hai tay Châu Mỹ Ngọc chống hông, mặt mày mỉa mai nhìn Vương Nhất.

Bà ta bỗng nhiên ý thức được, chữa mũi giáo vào Y si căn bản không được, chỉ có ra tay với Vương Nhất và Lý Khinh Hồng mới có thể khiến lời của bà ta trở nên đáng tin.

Lời của Châu Mỹ Ngọc cũng nói tới mức Lý Khinh Hồng sững người, không dám tin mà nhìn Châu Mỹ Ngọc.

Cô không dám tin, đây chính là mẹ chồng sau này của cô, vậy mà ác độc như thế.

“Mẹ, mẹ im miệng có được không, đừng vu khống người tốt nữa!”

Mặt mày Lý Mộng Đình rất tức giận, ngay cả cô ta cũng không nhìn nổi nữa.

“Mộng Đình, ngay cả con cũng không tin mẹ sao? Con là con gái của mẹ đó!”

Châu Mỹ Ngọc vừa khóc vừa quậy, không ngừng lay vai của Lý Mộng Đình: “Ngay cả con cũng không tin mẹ, mẹ đã tạo nghiệt gì? Lại sinh ra đứa con gái như con…”

“Đủ rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc