CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 374

Thấy Vương Nhất tỉnh, gương mặt tươi cười của nhóc con lập tức cứng lại, như kẻ trộm rụt tay nhỏ lại, có hơi chột dạ nhìn Vương Nhất.

Vương Nhất nhìn lại Lý Khinh Hồng còn đang ngủ, làm một động tác im lặng: “Suỵt, không cần đánh thức mẹ con.”

Vương Tử Lam cũng hiểu chuyện gật gật đầu, cũng làm một động tác im lặng: “Suỵt…”

Vương Nhất mừng rỡ, cảm thấy có một cô con gái như hoa như ngọc là một chuyện hạnh phúc nhất thế giới.

“Lại đây, ba đưa con đi rửa mặt.”

Vương Nhất bế Vương Tử Lam lên, lại quay đầu nhìn thoáng qua Lý Khinh Hồng vẫn đang ngủ say, xác nhận lại không đánh thức cô, lúc này mới rón rén xuống lầu.

Mà ngay sau khi Vương Nhất đóng cửa, Lý Khinh Hồng ngay tức khắc mở mắt, gương mặt tuyệt mỹ nở một nụ cười tươi đã lâu không thấy.

Vương Nhất làm một bàn bữa sáng phong phú, Lý Khinh Hồng lúc này mới khoan thai xuống lầu, để mặt mộc, vẫn xinh đẹp lộng lẫy như trước.

“Ăn cơm.” Vương Nhất cười nói với Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng ngồi vào bàn, ưu nhã uống từng ngụm cháo.

“Cảm ơn.”

Đột nhiên, cô ngẩng đầu, nói với Vương Nhất.

“Cảm ơn cái gì?” Vương Nhất sửng sốt.

“Cảm ơn bữa sáng của anh.”

Lý Khinh Hồng nói: “Lại giúp em một chút, giúp em đưa Tử Lam đến nhà trẻ.

Vương Nhất nghe vậy, cũng rất vui vẻ nói: “Được!”

Anh thấy Lý Khinh Hồng đã thay đổi, bắt đầu dần dần ỉ lại vào anh.

Trước đây, anh chỉ giống như một vị khách ở nhờ trong nhà Lý Khinh Hồng.

Ăn xong cơm xong, Vương Nhất đưa Vương Tử Lam đến nhà trẻ, Lý Khinh Hồng cũng lái xe đến công ty.

Cô nhận được điện thoại của Tiêu Đào, nhà họ Lý đã hoàn thành đơn hàng vượt chỉ tiêu.

Sau khi biết được tin này, Lý Khinh Hồng cũng cực kỳ kinh ngạc, cho Tiêu Đào tiếp tục theo dõi.

Sau đó, cô gọi Phương Huệ và Tôn Kiều vào văn phòng.

Phương Huệ và Tôn Kiều một người thấp thỏm, một người bất đắc dĩ đi đến.

“Bữa tiệc hôm qua, có gặp được chủ nhân của tòa cao ốc không?” Lý Khinh Hồng hỏi.

Phương Huệ cắn môi, đang muốn nhận lỗi, Tôn Kiều lại giành nói trước, cười lạnh liếc Phương Huệ một cái nói: “Lý tổng, có điều chị không biết, hôm qua chủ nhân tòa cao ốc không chỉ tới, còn rất xem trọng tập đoàn Lệ Tinh của chúng ta, đã sắp giành được dự án xây dựng thành phố, nhưng đều tại Phương tổng, cứ khăng khăng làm theo ý mình, chống đối lại chủ nhân tòa cao ốc và chủ tịch Kim, dẫn tới dự án xây dựng thành phố bị lỡ mất dịp tốt!”

Nghe vậy, đôi mắt Lý Khinh Hồng cũng hơi nheo lại, nhìn về phía Phương Huệ: “Là như vậy à?”

Sắc mặt Phương Huệ thay đổi: “Cô nói bậy! Tôi đâu có chống đối lại bọn họ!”

Sắc mặt cô ta lúc trắng lúc đỏ, trong lòng lại rất tức giận, cô ta rất lo lắng nếu không giành được dự án xây dựng thành phố, đáng giận nhất là Tôn Kiều lại đổi trắng thay đen hãm hại cô ta.

“Cô còn nói không chống đối?”

Bình luận

Truyện đang đọc