CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 969

Lý Khinh Hồng cũng đổi sắc, nắm thật chặt tay Vương Nhất: “Em đi với anh.”

Ông già quản gia lại mỉm cười: “Cô cả, ông chủ nói, chỉ muốn gặp một mình Ngài Vương.”

Lông mày Lý Khinh Hồng nhướng lên, muốn nói gì đó, Vương Nhất lại khẽ lắc lắc đầu với cô, cũng cho cô một ánh mắt yên tâm: “Không sao.”

Nói xong, cùng vào ông già quản gia đi vào trang viên.

Lý Khinh Hồng lo lắng đứng tại chỗ, cau mày, thực tế tàn khốc, không thể làm cô không nghĩ về hướng xấu.

Lý Tuyết Nhân lại nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay cô, trấn an nói: “Chị, chị đừng suy nghĩ nhiều, không phải chị không biết, ba cưng chiều chị thế nào, nói không chừng lần này ba gọi anh rể, là đồng ý cho hai người đó?”

Lý Khinh Hồng ngập ngừng một chút, thử hỏi một câu: “Thật sao?”

“Chị, chị phải nghĩ về hướng tích cực, cười nhiều lên, cuộc sống khổ như vậy, chị bày ra mặt khổ cho ai xem chứ?”

Lý Khinh Hồng cũng bị Lý Tuyết Nhi chọc cười: “Em lại nói móc chị!”

Hai chị em cãi nhau ầm ĩ quay về phòng, Lạc Thanh Thủy lại có vẻ mặt nghiêm trọng, với sự hiểu biết của bà đối với người đàn ông kia, lần gặp mặt này, có thể không đơn giản như vậy.

Bên kia, dưới sự dẫn dắt của quản gia, Vương Nhất đi đến một thư phòng.

“Ông chủ đang ở bên trong.”

Mỉm cười, ông già rời đi.

Vương Nhất một mình đứng trước cửa thư phòng, chậm chạp không dám gõ cửa.

Dù anh là Ẩn chủ nước H, đối mặt với cánh cửa này, cũng do dự thật lâu.

Gặp người lớn, là điểm quan trọng trong cuộc đời mà ai cũng phải trải qua, để lại ấn tượng tốt cho ba vợ mẹ vợ tương lại, càng là quan trọng nhất.

Bởi vì Lý Khinh Hồng, giữa anh và ông cụ nhất định không thể có khả năng ngồi một chỗ tâm bình khí hòa nói chuyện phiếm.

Cho dù là chênh lệch địa vị, hay là chưa kết hôn đã có con, cũng đã đủ để Lý Thế Nhân phong sát anh.

Vương Nhất hít sâu một hơi, dần dần bình ổn lại lo lắng trong lòng, gõ cửa.

“Cửa không khóa.”

Trong phòng truyền ra giọng nói bình thản có tính đặc trưng của Lý Thế Nhân.

Vì vậy Vương Nhất đẩy cửa vào, Lý Thế Nhân đã ngồi ngay ngắn trên ghế kiểu cung đình, giống như là đang đợi Vương Nhất đi vào, vừa vào cửa tầm mắt đã dõi theo anh.

Đón lấy ánh mắt của Lý Thế Nhân, Vương Nhất cũng hít sâu một hơi, lễ phép cố nặn ra một nụ cười tươi: “Bác Lý.”

Nhưng mà, đối mặt với ý tốt của Vương Nhất, Lý Thế Nhân lại ngoảnh mặt làm ngơ, mí mắt hơi nâng lên, nhìn anh từ trên xuống dưới: “Kỳ thật, trong mắt tôi, lần đầu gặp mặt của chúng ta, so với dự đoán của tôi muộn hơn một chút.”

Nghe vậy, trong lòng Vương Nhất hơi có chút kinh ngạc.

Anh nghe được ý trong lời của ông cụ.

Từ lúc Lý Khinh Hồng gặp sát thủ chuyên nghiệp ám sát thì Lý Thế Nhân tức giận đáng ra đã đến Thiên An, nhưng mà, lại bị Lý Tuyết Nhi ngăn lại.

Bình luận

Truyện đang đọc