CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1701

Mọi người gật gật đầu, ngâm lại cũng phải.

“Hơn nữa, hai đứa chẳng phải đại biểu cho nhà họ Lý sao?”

Lời nói của Lạc Thanh Thủy thay đổi, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

Quả thật, Lý Khinh Hồng và Vương Nhất, cũng đã từng đại biểu cho nhà họ Lý.

Nếu quả thật muốn tính, cũng là đại biểu nhà họ Lạc.

Ai bảo Lý Khinh Hồng một mình chiếm cứ hai vương tộc đây?

Lý Khinh Hồng áy náy cười cười: “Bọn con không tham gia đại hội Bắc Cảnh…”

“Không, hai đứa phải tham gia.”

Lời nói của Lý Khinh Hồng còn chưa dứt, một giọng nữ bình tĩnh truyền đến.

Giọng nói quen thuốc, làm cho sắc mặt . Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đều thay đổi.

Chỉ thấy ở chỗ cửa lớn nhà hàng, một người phụ nữ mặc sườn xám cổ điển màu tím chậm rãi đi đến.

“Diệp Thúy Như?”

Nhìn thấy người phụ nữ này, sắc mặt Vương Nhất thay đổi.

Lý Khinh Hồng càng kinh ngạc đến kêu lên.

Lạc Thanh Hiền chưa từng gặp Diệp Thúy Như, Lạc Thanh Thủy lại từng gặp Diệp Thúy Như: “Cô chính là người tổ chức đứng sau kia?”

“Là tôi.”

Diệp Thúy Như tự nhiên nhẹ nhàng thừa nhận, rất tùy ý ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất.

Như vậy, bên trái Vương Nhất là Lý Khinh Hồng, bên phải là Diệp Thúy Như.

“Cô lại đến làm cái gì?”

Bởi vì lần trước hãm hại cô ta, Lý Khinh Hồng rất cảnh giác với Diệp Thúy Như.

Diệp Thúy Như thản nhiên nói: “Lần này, tôi không phải là vì bản thân mình, mà là vì lợi ích của mọi người.”

“Bao gồm cả cô.”

Diệp Thúy Như chỉ vào Lý Khinh Hồng, thản nhiên nói.

Diệp Thúy Như nói ra lợi và hại trong đó.

“Bây giờ Bắc Cảnh còn chưa bắt đầu, các gia tộc lớn tham gia có cường giả nào còn chưa biết, nhưng mấu chốt là, người nào cũng biết nhà họ Tần có quan hệ tốt với người thủ hộ Tây Cảnh, cô dám nói trong chuyện này không có mờ ám sao?”

“Một khi nhà họ Tần trở thành người thắng đại hội Bắc cảnh, sẽ nhảy lên vị trí đứng đầu chín vương tộc lớn, đến lúc đó tất cả thế lực có thù hận với nhà họ Tần, đều bị lọt vào vòng thanh trừ đầu tiên!”

Lạc Thanh Thủy gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời này của Diệp Thúy Như.

Ánh mắt Lạc Thanh Hiền lại hơi nheo lại, từ trên người Diệp Thúy Như, bà ngửi được một loại cảm giác rất nguy hiểm.

“Chín vương tộc lớn, ai cũng không yếu hơn ai, trong lúc giúp đỡ nhau có va chạm là đương nhiên, nhưng mà, cái đó liên quan gì đến con gái tôi?”

Lạc Thanh Hiền giọng điệu bình thản chất vấn, liếc mắt đã nhìn thấy sơ hở trong lời nói của Diệp Thúy Như.

Bình luận

Truyện đang đọc