CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 963

Hình ảnh này, đúng lúc bị đám người vợ chồng Lý Phan vội vàng xuống lầu bắt gặp, lập tức không thể tin được mở to hai mắt nhìn.

Miệng mở to đến mức có thể nhét được hai quả trứng, lại nửa câu cũng không thể nói nên lời.

Lý Tinh Sở, thế mà lại chủ động vào quan tài!

Vương Nhất cũng hơi hơi kinh ngạc, sau đó cười một tiếng: “Tận dụng mọi thứ, ngược lại cũng là kỹ năng nhất hạng… chỉ có điều, cho rằng trốn vào trong quan tài, là an toàn sao?”

Dứt lời, anh bước nhanh đến trước quan tài màu đỏ thẫm, một cước đá mạnh lên trên.

Đoàng đoàng!

Lập tức, quan tài đỏ thẫm nặng trăm cân, thế mà bị Vương Nhất đá đến lăn lông lốc mấy vòng, khó khăn lắm mới dừng lại.

Trong quá trình lăn lộn, trong quan tài không ngừng phát ra tiếng va đập nặng nề, không khó để đoán, Lý Tinh Sở bị va đập không nhẹ.

Nhưng mà, này vẫn chưa xong, Vương Nhất lại đi đến bên cạnh quan tài, từ trên cao nhìn xuống.

Đột nhiên, duỗi thắng bắp chân, như một rìu bổ mạnh xuống.

Cạch!

Quan tài làm bằng gỗ gụ lập tức chia năm xẻ bảy, trên dưới thân quan tài, bị cắt ngang.

Trong đám gỗ chồng chất, tất cả mọi người nhìn thấy Lý Tinh Sở đang cuộn mình, lạnh run.

Anh ta hơi ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Vương Nhất thì trong lòng tuyệt vọng.

Đánh chết anh ta cũng không ngờ, sức mạnh của Vương Nhất thế mà lại lớn như vậy.

“Cậu, muốn giết tôi?”

Anh ta nhìn ra được sát ý trong mắt Vương Nhất, cả người lập tức run lên.

“Tôi nói rồi, cô ấy bị thương, cả thiên hạ vong.”

Từ đầu đến cuối, sắc mặt Vương Nhất vẫn lạnh lùng như cũ.

Biểu cảm của tất cả mọi người ở đó, cũng đột nhiên thay đổi, kể cả Lý Khinh Hồng bị thương xuống lầu.

Tóc dài của cô bay loạn, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, băng gạc trắng băng chặt trên trấn, chỉ là, vẫn có thể thấy máu tươi đang chảy ra.

Nhìn máu tươi trên băng gạc trên trán cô, sát khí trong mắt Vương Nhất càng nồng hơn.

Anh giận, cũng không phải là Lý Tinh Sở tìm người bắt cóc Lý Khinh Hồng, mà là sự dồn ép của mấy người này!

Cô gả cho mình làm vợ, lại bị ép tái giá, thế nên lấy cái chết chứng minh.

Mặc dù Lý Khinh Hồng không có gì đáng ngại, nhưng mà vẫn khơi dậy cơn giận ngút trời của Vương Nhất.

“Chuyện này, chưa xong đâu!”

Lúc Vương Nhất đang muốn ra tay độc ác, lại kinh ngạc phát hiện, Lý Tinh Sở cũng âm tàn nhìn anh.

“Ra tay đi! Bắt cóc cô ta, để cô ta tái giá, đều là ý của tôi, anh có thể làm được gì?”

Nửa bên mặt anh ta bị máu tươi nhuộm đỏ, máu ứ đọng khắp nơi, nhưng mà, con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Nhất.

Này làm Vương Nhất vô cùng kinh ngạc, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, ánh mắt của anh càng thêm lạnh lẽo: “Anh cho rằng tôi không dám giết anh?”

“Không, anh đương nhiên dám chứ, anh làm như vậy, đơn giản không phải là vì tôi tính kế vợ của anh, cảm thấy phẫn nộ thôi sao.”

Bình luận

Truyện đang đọc