CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 309

Nghe thế, Vương Nhất liền đặt tách trà trên tay xuống rồi nheo mắt: “Thông tin có chính xác không?”

“Chính xác 100%”

Tăng Quốc Vinh nghiêm túc đáp: “Vợ của Đồng Kiệt đã qua đời từ rất sớm, lúc đó ông ta đã có rất nhiều con rơi bên ngoài rồi. Nhưng trước khi chết, vợ đã sinh cho ông ta một đứa con gái.”

“Con gái?”

Tăng Quốc Vinh trịnh trọng gật đầu: “Đồng Kiệt có một người con gái nhưng quan hệ giữa hai ba con rất tệ, chính xác là người con gái rất hận Đồng Kiệt, thường xuyên không ở nhà họ Đồng nên có rất ít thông tin về cô ta.”

“Điều duy nhất điều tra được về con gái của Đồng Kiệt chính là cô ta không mang họ Đồng mà đặt tên theo họ của mẹ.”

“Thì ra là thế….”

Vẻ mặt Vương Nhất khá vi diệu, có lẽ vì anh là một người cha nên khi nghe con gái của Đồng Kiệt theo họ mẹ, trong lòng có chút kích động.

“Sau khi trưởng thành, tất cả những đứa con riêng của Đồng Kiệt đều trở thành người nhà họ Đồng và trở thành tay chân của ông ta. Đồng Thiên Tường cũng là một trong số đó.

Tăng Quốc Vinh nói tiếp.

“Nhưng Đồng Kiệt không hề có chút tình cảm gì với đám con riêng kia, ông ta chỉ xem họ như con tốt để xông pha chiến trường. Trong lòng Đồng Kiệt chỉ thương người con gái đó, thậm chí còn định lúc về già, ông ta sẽ trao cho cô ấy vị trí gia chủ. Chuyện này khiến những người con riêng kia vô cùng bất mãn.”

Nghe tới đây, mắt Vương Nhất hơi loé lên, có lẽ chính bản thân Đồng Kiệt còn không nhận ra mình đã tự tay gieo xuống mầm mống huỷ hoạt nhà họ Đồng.

“Tiếp tục điều tra.” Vương Nhất căn dặn.

Trực giác mách bảo anh rằng nhà họ Đồng là một nhân tố không ổn định.

Tăng Quốc Vinh vừa đi khỏi thì lại có tiếng gõ cửa vang lên. Lần này, người bước vào là một người đàn ông trung niên.

Đỉnh đầu hơi hói, dáng người không cao lắm, chỉ khoảng 1m7 khiến bộ vest trên người ông ta trông hơi cồng kềnh.

Vương Nhất quan sát ông ta, trên mặt lộ ra ý cười, anh nói: “Ông là Chu Bá sao?”

“Cậu là?” Chu Bá cảnh giác nhìn Vương Nhất.

Ông ta chưa từng nghe tới tên của chủ Toà nhà Quốc Tế, càng chưa từng gặp Vương Nhất.

“Tôi là ai không quan trọng.”

Vương Nhất mỉm cười, anh nhìn Chu Bá rồi nói: “Quan trọng là tôi có thể gỡ nút thắt trong lòng ông, khiến cuộc sống của ông một bước lên mây.”

“Nút thắt?”

Nghe thế, Chu Bá cười khinh: “Tôi là phó tổng giám đốc của công ty Ẩn Long, mỗi năm kiếm được mấy tỷ, trong lòng còn có nút thắt gì chứ?”

Vương Nhất không hề tức giận, anh chỉ cười nhạt nói một câu: “Ông đã từng nghe qua: “Yếu đuối vốn là một tội lỗi” chưa?”

“Là sao?!”

Hai mắt Chu Bá bỗng trở nên tối sầm, trong lòng có chút áp lực.

Bình luận

Truyện đang đọc