CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 460

“Tôn Kiều, tôi không đắc tội cô, tại sao lúc nào cô cũng phải chống đối tôi, hại tôi!”

Phương Huệ vừa thẹn vừa giận, tức đến mức cả người run lên.

“Không đắc tội tôi?”

Vẻ mặt Tôn Kiều lập tức trở nên lạnh lùng, cô ta âm u nói: “Nếu không phải tại cô sao tôi lại bị Lý tổng mắng , cả chức vị Phó tổng giám đốc cũng vụt mất? Cô chính là một kẻ đê tiện lá mặt lá trái!”

“Nữ thần phòng quan hệ xã hội? Ha ha, chuyện cười, đừng tưởng rằng tôi không biết cô làm thế nào để mấy tên đàn ông đó thần phục cô, chẳng phải là dạng ch@n sao…”

“Tôn Kiều, sao cô có thể nói tôi như thế?”

Trước giờ Phương Huệ đều giữ mình trong sạch, chưa bao giờ phải chịu những lời vu khống độc ác thế này? Mắt cô ta lập tức đỏ hoe.

“Chỉ vậy mà cũng giận?”

Tôn Kiều vẫn cười lạnh, dùng tư thế của kẻ chiến thắng nhìn Phương Huệ: “Đợi tới khi những bức ảnh này truyền ra ngoài, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều sẽ biết bộ mặt thật của cô, nếu tôi không được làm Phó tổng giám đốc thì cô cũng đừng hòng!”

Phương Huệ cắn chặt răng, hốc mắt đỏ bừng, cô ta đã tức tới mức nói không nên lời.

Vương Nhất nhìn cô ta bằng ánh mắt trấn an, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, chuyện cô ta vừa nói, cô ta sẽ không làm được cái nào đâu.”

Nghe thế, Tôn Kiều đang muốn lớn tiếng quát vài câu thì chợt bắt gặp ánh mắt của Vương Nhất, cô ta lập tức ngây ngẩn cả người.

Mặt Vương Nhất góc cạnh rõ ràng, mang theo vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, đặc biệt là đôi mắt đen láy như mực, sâu hút như hang tối.

Chỉ một cái nhìn đã khiến Tôn Kiều cảm thấy linh hồn mình bị kéo vào vực sâu vô tận, không thể thoát ra.

“Cho cô ba giây để xóa ảnh.”

Giọng anh lạnh như băng: “Sao đó quỳ xuống, nhận lỗi”

Tôn Kiều phục hồi tinh thần, ánh mắt khinh miệt nhìn anh một cái: “Một tên ăn bám như anh có tư cách gì nói chuyện…”

“Đã hết ba giây.”

Trong chớp mắt, ánh mắt Vương Nhất lạnh băng: “Lãnh Nhan, ra tay!”

“Rõ!”

Mắt Lãnh Nhan lóe lên vẻ khát máu.

Chỉ nghe một tiếng “loảng xoảng”, bình rượu Mao Đài thượng hạng trên bàn đã bị Lãnh Nhan đập vỡ.

Âm thanh rất lớn, trực tiếp khiến tất cả mọi người đang có mặt trong buổi tiệc chú ý.

Gia chủ ở hai bàn khác cũng ngoái đầu nhìn, trong khoảnh khắc nhìn thấy Vương Nhất, sắc mặt hai người đều thay đổi.

“Là thằng vô dụng đó!”

Chính là Bạch Kì của nhà họ Bạch và cả Đồng Kiệt của nhà họ Đồng.

Lãnh Nhan tùy tiện nhặt một mảnh vỡ lên, thân hình biến mất ngay tại chỗ.

Một giây sau, Lãnh Nhan xuất hiện trước mặt Tôn Kiều như quỷ mị, giật điện thoại của cô ta rồi bóp “cạch cạch” thành mảnh vụn.

Đồng thời, mảnh vỡ trong tay cô ta cũng đã rạch vào mặt Tôn Kiều.

Bình luận

Truyện đang đọc