CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 909

Phương Huệ quay đầu lại, lửa giận vẫn chưa tan: “Lý tổng, cô ta coi thường chị…”

“Quay lại.”

Lý Khinh Hồng giọng điệu lạnh lùng, nhưng lại mang theo vẻ uy nghiêm không thể từ chối.

Phương Huệ mặt đầy tức giận, nhưng nhưng vẫn không đi qua, đứng ở bên cạnh Lý Khinh Hồng.

Chỉ thấy Lý Khinh Hồng từ vị trí chủ tịch đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Thành Trâm: “Cô quay về mà không nói tiếng nào, không ai biết cả, đương nhiên cũng không thông báo cho cô.”

Thành Trâm cười khẩy: “Nói vậy vẫn là lỗi của tôi sao?”

“Chẳng lẽ không phải?” – Đôi mắt Lý Khinh Hồng lạnh lùng nhìn Thành Trâm, giọng nói lạnh lùng.

“Vậy được thôi.”

Thành Trâm chẳng thèm để ý cười mỉm, nhìn chằm chằm Lý Khinh Hồng cười nói: “Nhưng nếu tôi đã ở đây, vậy hội nghị cấp trung cao này có chỗ cho tôi lên tiếng chứ?”

“Đương nhiên.”

Dù Lý Khinh Hồng có ghét Thành Trâm đến mức nào, cô cũng không thể xem nhẹ vị trí phó tổng của cô ta.

Thành Trâm đi về phía bàn tròn hội nghị, lập tức một vị lãnh đạo chủ động nhường ghế: “Thành tổng, ngồi vào chỗ của tôi.”

“Cảm ơn.”

Thành Trâm không từ chối mà còn mỉm cười cảm ơn.

Cách nói chuyện tao nhã, phong thái của một người phụ nữ trưởng thành, so với Lý Khinh Hồng lạnh lùng và khó gần, quả thực Thành Trâm là người dễ gần hơn một chút.

Thành Trâm tao nhã ngồi vào chỗ ngồi, sau đó đưa mắt nhìn Vương Nhất, khẽ liếc mắt một cái, giọng điệu bình thản nói: “Người này, tôi là người thứ nhất không đồng ý!”

“Tôi cũng không đồng ý!”

“Thành tổng nói đúng, anh ta hoàn toàn không có năng lực làm phó tổng!”

“Lý tổng, chúng tôi biết anh ta là chồng của cô, nhưng cô làm vậy là quá vô lý!”

“…”

Bị mọi người bác bỏ, Vương Nhất không hề tức giận, anh vốn là người đột nhiên chen ngang, lại có thân phận là chồng của Lý Khinh Hồng, là người mà ai nhìn cũng cảm thấy Lý Khinh Hồng định phù sa không chảy ruộng ngoài, định cắm một cái đinh vào đây.

Lý Khinh Hồng chống tay lên bàn hội nghị, lạnh lùng hỏi: “Cho tôi một lý do để phản đối.”

Thành Trâm cảm thấy buồn cười trước câu nói này: “Còn cần lý do gì sao? Lý tổng, cô ngồi ở vị trí Chủ tịch lâu như vậy, chẳng lẽ không hiểu hai chữ “tị hiềm” nghĩa là gì sao?”

Lý Khinh Hồng nghe xong câu này ánh mắt liền lạnh đi, Vương Nhất cũng nghe được ẩn ý trong lời nói của Thành Trâm, vẻ mặt cũng hơi lạnh.

“Lý tổng, cô thích tìm mấy tên trai bao vô dụng. Đây là việc cá nhân của cô, tôi không quản được, nhưng cô trơ trẽn mang người nhà cô tới công ty, lại còn cho anh ta làm phó tổng, có hợp lý không?”

Thành Trâm bắt chéo hai chân, nhìn những lãnh đạo xung quanh: “Các vị ở đây đều là trụ cột của Lệ Tinh, coi như không có công lao cũng có khổ lao, chức vụ phó tổng, sao chạy tới chạy lui rồi lại về tay ông chồng bám váy vợ của cô, cô làm như vậy không sợ mọi người thất vọng ư?”

Những lời này có thể nói là vô cùng khôn khéo, Thành Trâm rất thông minh, không dùng sức mạnh của bản thân để đối đầu Lý Khinh Hồng, mà là đem tất cả lãnh đạo trung và cao cấp, kích động lòng bất mãn của họ để đối đầu với Lý Khinh Hồng.

Bình luận

Truyện đang đọc