CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 879

“Đám trẻ con còn như vậy, giữa người lớn với nhau thì càng phổ biến, tất cả mọi người đều muốn tính kế loại bỏ đối phương, vì để có được tài nguyên có hạn trong gia tộc. Cả nhà họ Hồ không có bất cứ tình thân nào, giữa các anh chị em đâm xiên lẫn nhau là chuyện thường thấy.”

“Tôi của trước kia là người yếu nhất trong gia tộc, cũng là người bị bắt nạt thảm nhất.”

Nghe thấy Hồ Hoàng Việt nói, Vương Nhất và Tăng Quốc Vinh đều có vẻ mặt ngỡ ngàng, vẻ mặt xoắn xuýt.

Hồ Hoàng Việt là người giàu nhất Thiên An, lại có quá khứ như vậy.

Trong đầu của Vương Nhất bỗng hiện ra một câu: “Bạn mạnh là một loại ngông cuồng, bạn yếu chính là một loại tội.”

“Sau đó thì sao?” Tăng Quốc Vinh hỏi.

Hồ Hoàng Việt cười tự giễu, nói: “Người yếu đuối, ngay cả quyền lựa chọn cuộc sống của mình cũng không có, cuộc đời của tôi bị gia tộc coi như lợi ích mà giao dịch, bắt tôi lấy một người mình không yêu, rồi lúc đó vào ở rể.”

“Lúc đó, tôi đã có người yêu, lần đầu tiên phản đối quyết định của gia tộc, lén lút cùng với vợ của tôi rời khỏi Thành phố Giang, nhưng ở trên đường gặp phải sự truy sát của nhà họ Hồ.”

“Sau đó thì sao?”

Giọng nói của Vương Nhất âm trầm hỏi, trong giọng điệu, vậy mà mang theo một chút sát ý.

Đây là lần đầu tiên anh nảy sinh sát ý lớn như vậy đối với một gia tộc chưa từng hiểu.

Sắc mặt của Hồ Hoàng Việt rất bình tĩnh: “Lực lượng của một mình tôi làm sao là đối thủ của cả nhà họ Hồ? Rất nhanh thì bị đuổi kịp, không chỉ tôi bị thương, người vợ đã mang thai đó của tôi cũng bị thương.”

“Đứa trẻ trong thai may mắn không bị thương, tôi liều chết cứu vợ của tôi ra, trốn tới Thiên An, vợ của tôi đã chết sau khi sinh ra đứa con của chúng tôi, từ lúc đó trở đi, tôi đã thề tôi phải trả thù nhà họ Hồ.”

Giọng nói của ông ta bình tĩnh, nhưng Vương Nhất lại cảm nhận được sự đè nén của thù hận cực lớn.

Đây là một gia tộc biến thái, không những thao túng cuộc đời của ông ta, còn nỗi hận giết vợ, chẳng trách nhà họ Hồ là gia tộc sinh ra ông ta nuôi ông ta lớn nhưng Hồ Hoàng Việt lại hận gia tộc này thấu xương.

“Vào lúc con gái của tôi 3 tuổi, nhà họ Hồ lại tới tìm tôi, khi chạy trốn, tôi và con gái bị lạc nhau, mãi tới bây giờ, tôi cũng chưa tìm được con gái đã thất lạc của tôi, lúc đó sự nghiệp của tôi đã có khởi sắc, được thương hội Hồng Ưng nhìn trúng, nhưng đây không phải là điều tôi muốn, nguyện vọng lớn nhất của tôi là tìm được con bé.”

Nói đến đây, hốc mắt của Hồ Hoàng Việt đỏ lên, giọng nói cũng mang theo một chút nghẹn ngào.

Tăng Quốc Vinh không lên tiếng, chỉ dùng sức vỗ vai của Hồ Hoàng Việt , từ hành động đó an ủi.

Vương Nhất lại bỗng nhiên hỏi: “Có ảnh của con gái ông không?”

Với khả năng của anh, muốn tìm một người, không phải chuyện khó.

“Có.”

Hồ Hoàng Việt rút ra một tấm ảnh nhăn nhúm: “Đây là con gái của tôi.”

Vương Nhất cầm lấy xem, cảm thấy cô bé trong ảnh có chút quen mắt.

Sau khi nhớ kỹ lại, đột nhiên buột miệng nói ra một cái tên.

“Tô Thắm?!”

Khi Vương Nhất buột miệng nói ra tên của Tô Thắm, Hồ Hoàng Việt lập tức thay đổi sắc mặt, túm chặt lấy cánh tay của Vương Nhất, giọng nói khàn khàn, cảm xúc kích động.

Bình luận

Truyện đang đọc