CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1685

Cảm nhận được sát khí, cuối cùng Lý Thế Nhân vấn thu tay về.

Cũng đúng lúc này, Vương Nhất xác nhận được một chuyện, ba vợ của mình cũng là một cao thủ!

Lý Thế Nhân không quan tâm đ ến anh, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Lý Khinh Hồng: “Trả lời ba, có phải con đã mang thai không?”

Đứng ở sau lưng Vương Nhất, trên khuôn mặt Lý Khinh Hồng hiện lên sự sợ hãi, nghiến răng nói: “Vậy thì làm sao?”

“Anh ấy là chồng của tôi, tôi mang thai con của anh ấy, không phải là ý trời sao? Ông có tư cách gì mà quản tôi?”

“Láo xược!!”

Lý Khinh Hồng vừa dứt lời, Lý Thế Nhân đã lập tức quát lên.

Ánh mắt của ông ta vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Khinh Hồng, trong ánh mắt mang theo sát khí.

“Con là trưởng công chúa của Lý thị, sinh một đứa con gái đã đủ rồi, sao có thể lại mang thai? Con đang muốn Lý thị của ba trở thành trò cười cho cả Yên Kinh, cả nước R sao?”

Khuôn mặt Lý Thế Nhân rất hung dữ, hét lên với Lý Khinh Hồng, sát khí trên người, nếu như Lý Khinh Hồng không phải là con gái của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ gi ết chết cô!

Ì “Đúng vậy, sao con làm mà không nghĩ đến hậu quả thế?”

Ngụy Thương Kiều vẻ mặt khó coi khuyên bảo, trong lòng lại vô cùng vui mừng.

Là gia chủ của Lý thị, chắc chắn Lý Thế nhân không cho phép xảy ra chuyện Lý Khinh Hồng mang thai.

Cho dù Lý Khinh Hồng thật sự mang thai, cũng sẽ bắt cô phá bỏ.

Đến lúc có cô có thể lén lút động chân động tay, giống như phẫu thuật thất bại, không chết, nhưng có thể khiến cô không thể mang thai được nữa!

Giống như mẹ của cô!

Trong lòng Ngụy Thương Kiều có một suy nghĩ ác độc.

Quả nhiên, Lý Thế Nhân hít một hơi thật sâu, cố gắng ép cơn tức giận trong lòng xuống, nói với Lý Khinh Hồn: “Ba có thể không truy cứu chuyện con phát sinh quan hệ với thăng nhãi kia, nhưng đứa bé này nhất định phải phá bỏ!”

Giọng nói Lý Thế Nhân trầm thấp, bá đạo, tràn đầy sự uy nghiêm của bề trên, không cho phép Lý Khinh Hồng từ chối.

Mà sau khi câu này được nói ra, sắc mặt Lý Khinh Hồng cũng lập tức trở nên tái nhợt, cơ thể lảo đảo như sắp ngã.

Cô ôm chặt lấy Vương Tử Lam: “Tôi không phá!”

Những giọt nước mắt ấm ức từ trong đôi mắt đỏ hoe rơi xuống.

Tất cả lại quay trở về năm năm trước!

“Mẹ, sao mẹ lại khóc!”

Vương Tử Lam ở trong lòng không hiểu tình hình lúc này, nhưng cô bé nhìn thấy Lý Khinh Hồng khóc.

Khóc rất thương tâm.

“Mẹ đừng khóc, con lau nước mắt cho mẹ!”

Cô bé đưa tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lý Khinh Hồng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Vương Nhất trở nên rét lạnh, cả người toát lên sự lạnh lẽo.

Bình luận

Truyện đang đọc