CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1235

Nhưng Vương Nhất biết nhiều nội tình hơn thì không cho rằng như thế.

Ánh mắt của anh như có như không dừng ở trên người Lý Khinh Hồng.

Gỡ chuông buộc phải tìm người buộc chuông, anh có loại dự cảm, bí mật động trời vốn có thể giấu cả đời đó, sắp được khui ra…

“Bây giờ tôi dùng ngân châm k1ch thích cảm quan của ông ấy!”

Không chút do dự, Y si rút ngân châm ra, nhẹ nhàng đâm vào các huyệt vị trên người Lý Thiên Dương.

Có thể thấy bằng mắt thường, ngón tay của Lý Thiên Dương hơi run rẩy.

Tất cả mọi người nhìn thấy một màn này thì vẻ mặt càng kích động.

Chỉ có Châu Mỹ Ngọc mặt mày mất hết hồn vía, giống như mất hồn.

Bà ta thế nào cũng không ngờ, cục diện vốn rất chắc chắn lại biến thành như bây giờ.

Vương Nhất không biết từ đâu mời được một thần y, không những nói ra tình hình thật sự của Lý Thiên Dương, còn nói ra cách khôi phục.

Cứ như này, bà ta thật sự làm uổng công rồi

“Không được, cứ tiếp tục như này nhất định sẽ tra tới mình, mình phải làm chút gì đó!”

Ở trong góc mọi người đều không phát hiện, vẻ mặt của Châu Mỹ Ngọc vô cùng dữ tợn.

Rất nhanh, Y si cất ngân châm, mỉm cười nói với Vương Nhất: “Thiếu chủ, tôi đã k1ch thích một lượt các cảm quan trên cơ thể của ba cậu, chỉ cần người thân thiết mà ông ấy nhớ nhung nhất ở bên cạnh ông ấy, chắc có thể lợi dụng sức mạnh của tình thân, khiến ông ấy tỉnh lại!”

“Vất vả rồi.”

Vương Nhất vỗ vai của anh ta.

“Nên làm, đây cũng là chỗ kỳ diệu của chữa bệnh cứu người.”

Trên mặt Khương Sinh cũng nở nụ cười: “Thiết bị có tân tiến nữa, thuốc có hiệu quả hơn nữa, có lúc lại không có tác dụng bằng một tiếng gọi của người thân, có thể đây là mị lực của tình thân.”

Câu nói này Y si nói từ tận đáy lòng, Vương Nhất cũng rất tán thành.

“Khoảng thời gian này, tôi sẽ ở lại Thiên An mấy ngày, cho tới khi ba cậu tỉnh lại thì tôi mới tiếp tục việc của mình.”

Y si lại nói.

Vương Nhất mặt mày trịnh trọng, nói cảm ơn: “Cảm ơn!”

Lý Khinh Hồng cũng xuống giường, cùng với Lý Mộng Đình bày tỏ lời cảm ơn.

“Tiếp theo đi đâu?” Vương Nhất hỏi.

Y si khẽ mỉm cười: “Đi chữa cho bệnh nhân khác.”

Vương Nhất biết, anh ta muốn đi chữa cho Kim Thành Vũ.

Anh cũng không ngăn cản, chỉ khẽ nói: “Tôi đi cùng với anh.”

Khi anh và Y si cùng nhau ra khỏi phòng bệnh, bước chân của Vương Nhất khựng lại, bỗng quay đầu: “Đợi ba tỉnh thì bắt đầu điều tra chân tướng sự việc, lôi ra kẻ đứng sau, tôi sẽ không để bọn họ sống tốt!”

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều cảm nhận được sát ý lạnh lẽo của Vương Nhất.

Ánh mắt của Vương Nhất lại vô tình hay hữu ý mà dừng ở trên người Châu Mỹ Ngọc.

Bình luận

Truyện đang đọc