CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1034

Nhưng chỉ cần cô ấy thể hiện năng lực của mình thì không ai dám hé răng nửa lời.

Bạch Ngọc vô cùng chột dạ, cô ta thăng tiến nhờ tặng quà đút lót, làm sao có thể so được với Lý Mộng Đình?

Tuy nhiên, bây giờ cô ta đâm lao thì phải theo lao, chỉ đành cắn răng làm tài liệu.

Rất nhanh tài liệu đã chuẩn bị xong, Vương Nhất cười nói: “Vậy thì để cho Thành tổng làm trọng tài, tôi sẽ không làm, tránh bị người ta nói là thiên vị.”

Nụ cười trên mặt Vương Nhất khiến Thành Trâm cảm thấy hơi lấn cấn, nhưng cũng phải cầm lên xem

Tuy nhiên, chỉ lướt qua một lần, gương mặt cô ta trở nên khó coi.

Chỉ cần nhìn vào phần đầu, là có thể thấy cái nào tốt hơn và cái nào kém hơn, chứ còn chưa tính tới phần sau.

Sắc mặt Thành Trâm càng ngày càng khó coi, cuối cùng nhìn về phía Bạch Ngọc, nhịn không được mà tát cô ta một cái, gầm lên: “Đồ vô tích sự, cho cô một cơ hội mà cũng không biết nắm bắt!”

Bạch Ngọc che mặt bị tát không dám nói lời nào.

Tát xong, cô ta nhìn Vương Nhất nở nụ cười, hai má co giật kịch liệt: “Được, Vương tổng, xem như lần này tôi nhận thua, chúng ta đợi lần sau rồi xem.”

Có thể thấy lần này cô ta rất tức giận, cấp dưới vô dụng, nhưng người xấu hổ là cô ta.

Không muốn ở lại lâu hơn nữa nên lao ra khỏi văn phòng phòng thương mại.

Ngay cả Thành Trâm cũng từ bỏ cô ta, Bạch Ngọc cũng mất đi vẻ ngạo mạn trước đó, bê một chiếc hộp chậm rì rì bước ra ngoài.

Toàn bộ văn phòng im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tất cả nhân viên đều ngơ ngác nhìn Vương Nhất, đột nhiên, họ nhìn Lý Mộng Đình.

Vương Nhất cũng trịnh trọng tuyên bố: “Từ nay về sau, Lý Mộng Đình sẽ thay Bạch Ngọc làm chủ quản phòng thương mại. Mọi người có phản đối gì không?”

“Không có!”

Các nhân viên khác đồng thanh hô lên.

Sau mấy ngày làm việc chung với nhau, Lý Mộng Đình đối xử chân thành với mọi người, cũng không bao giờ tức giận vô cớ, tốt hơn gấp mấy lần so với Bạch Ngọc chỉ biết lợi dụng địa vị bắt nạt người khác.

Lý Mộng Đình cũng mỉm cười, hơi cúi đầu chào mọi người.

Cuối cùng nhìn về phía Vương Nhất, từ tận đáy lòng nói: “Cảm ơn.”

Cô ấy biết những chuyện này đối với Vương Nhất có thể không đáng nói, nhưng đối với cô ấy mà nói, đó chính là bước ngoặt của cuộc đời mình.

Vương Nhất xua tay, lại lộ ra thân phận: “Tôi là Vương Nhất, đồng thời cũng là người lãnh đạo trực tiếp của mọi người, nhưng mọi người cũng đã thấy tôi luôn đối xử công bằng với tất cả.”

“Ai có năng lực sẽ được thăng tiến, vì vậy hãy nỗ lực lên. Điều cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất.”

Vương Nhất sắc bén liếc nhìn tất cả mọi người: “Không được để những chuyện bắt nạt cấp dưới như của Bạch Ngọc xảy ra. Nếu tôi biết được sẽ xử lí mạnh tay!”

“Vâng, phó Vương tổng!”

Tất cả các nhân viên trong mắt đầy sự tôn trọng, đồng thanh đáp lại.

Vương Nhất khẽ gật đầu, sau đó rời đi nơi này trong ánh mắt kính sợ của mọi người.

Bình luận

Truyện đang đọc