CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1383

Hối hận không?

Lạc Thanh Hiền trầm mặc, trên mặt cười khổ càng sâu.

Làm sao có thể hối hận được?

Hai mươi năm qua, bà hầu như chưa từng ngủ một giấc an ổn, ban ngày còn có thể dựa vào kinh Phật mộc ngư tĩnh tâm, vừa đến buổi tối, tưởng niệm như lửa, thiêu đốt bà.

Vương Nhất nhìn chăm chú vào bà, tiếp tục nói: “Cháu đổi vấn đề, bước vào cửa phật hai mươi năm, có thể hiểu thấu một chữ ‘tình’ không? Có thể thật sự buông bỏ chuyện hồng trần thế tục hay không? Bác gái một mái tóc dài, có dũng khí cạo sạch toàn bộ hay không?”

Linh hoạt hỏi lấy ba lần liên tiếp, hỏi đến Lạc Thanh Hiền á khẩu không trả lời được, biểu tình dại ra.

Hai mắt Lý Khinh Hồng đỏ lên, gắt gao nhìn chằm chằm bà.

Chờ đến khi nào, Lạc Thanh Hiền có thể không hề áy náy nhìn vào mắt cô, thù hận trong lòng cô, cũng sẽ tan thành mây khói.

Trong sự trầm mặc, tầm mắt Lạc Thanh Hiền rơi vào mái tóc dài như thác nước của mình.

Ba nghìn sợi tóc đen, bà nỡ cắt đứt sao?

Sẽ hối hận không?

Cắt đứt, thì tức nói lên bà chân chính bước vào Phật môn, không nghe thế sự.

Mái tóc dài của bà, không chỉ là tóc dài, còn là chấp niệm của bà.

“Ngay cả con gái của mình bà cũng không thể dũng cảm đối mặt, chớ nói chi là Yên Kinh thương tâm.”

Lý Khinh Hồng căm hận nói: “Tôi chỉ hỏi ngươi một lần, còn hoàn tục không?”

“Nếu như lần này bà đi, sau này, chúng ta thật sự không cần gặp mặt!”

Lạc Thanh Hiền ngây dại, ánh mắt dại ra nhìn Lý Khinh Hồng.

Trên mặt Vương Nhất mang theo nụ cười chua xót: “Bác gái, năm năm trước, cháu và bác giống nhau, rời khỏi cô ấy, khổ của bác, cháu hiểu, cho nên cháu trở lại, từ bỏ tất cả, trở lại bên cạnh cô ấy, biết rõ ràng nợ cô ấy, trả thế nào cũng không trả hết, vẫn dùng quãng đời còn lại làm bạn với cô ấy.”

“Cháu vốn là một người ngoài còn như thế, chớ nói chi là người làm mẹ như bác.”

Lạc Thanh Hiền ngơ ngác nhìn, ánh mắt đỏ lên.

Sau một khắc, trong mắt nàng chảy xuống từng giọt từng giọt nước mắt.

“Tôi hoàn, tôi hoàn tục!”

Thanh âm Lạc Thanh Hiền mang theo nghẹn ngào, rốt cục khóc thành tiếng.

Nhìn một màn này, Vương Nhất rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Lý Khinh Hồng đỏ mắt nhìn hồi lâu, đột nhiên xoay người, trở về phòng.

Lạc Thanh Hiền vẫn rơi lệ như cũ, nhưng mà, khóe miệng của bà lại hơi hơi giương lên, đó là một loại nụ cười phát ra từ nội tâm.

Vương Nhất đi tới, cười cười với Lạc Thanh Hiền: “Hoan nghênh trở về, bác gái.”

Vẻ mặt Lạc Thanh Hiền đều là cảm kích, đi tới trước mặt Vương Nhất, nhẹ nhàng ôm Vương Nhất một cái.

“Vương Nhất, cảm ơn cậu!”

Bình luận

Truyện đang đọc