CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1330

Ở cửa đứng kín cảnh vệ, trong tay ai cũng cầm một khẩu súng.

Họng súng lạnh lẽo chĩa vào đầu của tất cả bọn họ.

Không chỉ như vậy, bọn họ còn nhìn thấy trong tay cảnh vệ xếp sau còn cầm khiên chống đạn.

Người mặc áo giáp cấp ba, đầu đội mũ cấp ba.

Trong khoảnh khắc này, bầu không khí hoàn toàn lắng đọng.

Tất cả mọi người của nhà họ Châu đều bịch một tiếng mềm nhũn ở trên đất.

Châu Mỹ Ngọc cũng bị một màn trước mắt dọa ngây, lập tức giơ hai tay lên, ôm đầu ngồi xổm trên đất.

Trong đội ngũ, một người phụ nữ mặc đồng phục, chính là Bạch Yến.

Cô ta lạnh lùng liếc nhìn tất cả mọi người: “Tôi bắt các người với tội danh giết người chưa thành, bắt cóc, tập trung mưu phản và tự ý tàng trữ súng.”

Châu Mỹ Ngọc ngây ra hồi lâu, cuối cùng cũng đã hiểu, bà ta bây giờ rơi vào cục diện gì.

“Các người dựa vào đâu mà bắt chúng tôi!?”

Bà ta có hơi điên cuồng mà gầm lên.

Bạch Yến cười lạnh một tiếng, rút một đoạn ghi âm ra.

Bên trong lập tức truyền ra giọng nói lạnh lùng của Châu Mỹ Ngọc.

“Trước tiên giết Vương Nhất và Lý Khinh Hồng, rồi tìm cơ hội giết Lý Thiên Dương! Còn con gái của con, không cần lo lắng, nó không dám báo cảnh sát…”

Lúc này, Châu Mỹ Ngọc cũng ngây người, bụp một tiếng, ngồi phịch trên đất.

Lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng bước chân.

Một người đàn ông cất bước đi vào.

Bạch Yến lập tức hành lễ: “Anh Vương!”

“Vương Nhất?!”

Nhìn rõ người tới, vẻ mặt Châu Mỹ Ngọc đơ ra, cuối cùng cũng hiểu chuyện này là như nào.

Thật ra, từ lúc bà ta thoát ra thì Châu Mỹ Ngọc đã cảm thấy có chút không đúng.

Bởi vì thật sự quá dễ dàng, dễ tới mức không giống giam cầm.

Thủy tinh vỡ trên đất, cái thang, cửa sổ chạy trốn, giống như là cố ý chuẩn bị cho bà ta.

Nhưng lúc đó Châu Mỹ Ngọc không quan tâm nhiều như thế, chỉ có thể kiên trì chạy trốn.

Vì vậy, mỗi một bước hành động của bà ta sau đó đều nằm trong dự liệu của Vương Nhất.

Bởi vì anh biết, chỉ một mình Châu Mỹ Ngọc, bất luận bị dụ dỗ lớn cỡ nào, cũng không có gan làm ra chuyện thuê sát thủ giết người như này.

Trừ phi sau lưng có thế lực chống lưng.

Sự thật chứng minh, Vương Nhất đã đoán đúng.

Lý Mộng Đình đứng ở đằng sau Vương Nhất, hai mắt đỏ ngầu, gần như tuyệt vọng: “Mẹ, tại sao mẹ không nói ra, còn muốn nghĩ cách báo thù?”

Lý Thiên Dương cũng nhìn Châu Mỹ Ngọc với vẻ mặt âm trầm.

Vừa rồi bọn họ đã đứng rất lâu ở cửa lớn nhà họ Châu, cuộc đối thoại của bọn họ ông ta nghe rõ ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc