CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 694

Rất nhanh, cuộc gọi được kết nối, Tạ Chinh còn cố ý mở loa ngoài, truyền đến giọng nói điềm đạm của Tăng Quốc Vinh: “Có chuyện gì?”

Tạ Chinh vui mừng, liếc nhìn Vương Nhất một cái, đắc ý nói: “Ông Tăng, ông không biết là ở đây có một người giả mạo ông tự xưng là chủ nhân tòa nhà, đúng là to gan lớn mật!”

“Tự xưng là chủ nhân tòa nhà…”

Tăng Quốc Vinh im lặng một hồi, giọng điệu đột nhiên trở nên căng thẳng: “Người đó trông như thế nào?”

“Khoảng tầm 27 28 tuổi, cao 1m8, đúng rồi, còn đi cùng với Lý Khinh Hồng của tập đoàn Lệ Tinh nữa, ông Tăng, có cần xử lý một lượt không?”

Bộp…

Tạ Chinh nói xong, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh có đồ vật gì đó rơi xuống, cũng không còn nghe thấy tiếng của Tăng Quốc Vinh.

“Mọi người xem, ông Tăng tức đến nỗi không nói lên lời.”

Tạ Chinh cười lớn nịnh nọt: “Ông Tăng, ông yên tâm, tôi sẽ giúp ông dạy dỗ bọn họ một trận ra trò.”

“Dạy dỗ cái đầu của ông…”

Điện thoại bỗng nhiễn truyền đến tiếng hét giận dữ của Tăng Quốc Vinh: “Bây giờ ông đang ở đâu?”

Tuy rằng Tạ Chinh không hiểu vì sao Tăng Quốc Vinh lại mắng ông ta, nhưng cũng nói địa chỉ ra.

“Tôi lập tức tới đó.”

Tăng Quốc Vinh hít một hơi sâu, nói tiếp: “Trước khi tôi đến, yên phận chút cho tôi, nếu không tôi đánh chết ông!”

Nói xong, vội vàng cúp máy.

Tạ Chinh ngây người hồi lâu, lúc này mới cười lớn: “Tiểu tử, cậu xong rồi, ông Tăng đích thân đến đây, trước khi ông ấy đến, cậu và Lý Khinh Hồng không được phép rời đi!”

Vương Nhất cố nhịn cười: “Không đi, sao chúng tôi lại đi chứ?”

Lý Khinh Hồng cũng cười ung dung, hiếm thấy rót một ly rượu vang.

Dáng vẻ ung dung của hai người khiến Tạ Chinh kinh ngạc, sau đó, lại cười nham hiểm: “Hai người cứ đắc ý đi, đợi đến khi ông Tăng đến, sẽ làm hai người phải bật khóc.”

Còn phía bên kia, Tăng Quốc Vinh phóng xe như bay, trên đường còn vượt hai cái đèn đỏ.

Người Tạ Chinh tả, chính là Vương Nhất đó!

Ông ta đã không còn là chủ nhân tòa nhà, Vương Nhất bây giờ mới là chủ nhân tòa nhà, chỉ là Tạ Chinh không biết mà thôi.

Ông ta đến khách sạn bằng tốc độ nhanh nhất, đẩy mạnh cửa vào: “Người đâu!”

“Ông Tăng, ông đến rồi.”

Tạ Chinh lập tức đứng dậy nghênh đón, lại bị Tăng Quốc Vinh đẩy ra: “Biến đi!”

Ông ta nhanh chóng đi trước mặt Vương Nhất và Lý Khinh Hồng, sau khi xác định Tạ Chinh chưa làm gì, mới thở phào một hơi, cung kính nói: “Cậu Vương!”

“Đến rồi?”

Vương Nhất bình tĩnh nhìn ông ta: “Ông có quen với ông ta?”

Bình luận

Truyện đang đọc