CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 278

Cả người run rẩy kịch liệt, trán của anh ta không ngừng chảy ra những hạt mồ hôi to như hạt đậu.

Vương Nhất vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không hề động đậy, nhưng chiếc thìa dùng để khuấy bên trong cốc cafe lại không cánh mà bay.

Bạch Yến nhìn chằm chằm, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Phía trên bức tường phía sau đầu Đồng Thiên Tường cũng cắm một chiếc thìa khuấy bằng inox.

Chiếc thìa cắm sâu vào trường, một lực đáng sợ đã tác dụng lên, khiến cả chiếc thìa dùng để khuấy vẫn còn đang lắc lư.

Nói cách khác, chiếc thìa khuấy này đã xoẹt qua da đầu của Đồng Thiên Tường, sau đó cắm vào tường, chỉ cần không chú ý một chút, đầu của Đồng Thiên Tường sẽ bị xuyên qua…

Giọng nói bình thường của Vương Nhất đúng lúc vang lên: “Nếu như anh dám cử động, lần sau chính là cổ họng của anh.”

Bịch…

Đầu gối của Đồng Thiên Tường mềm nhũn, giống như mất đi tất cả sức lực, ngồi bịch xuống đất.

Phần đũng quần đã bị ướt và ố vàng một mảng.

Lúc nãy, anh ta đã bị dọa sợ đến mức đái ra quần.

Lúc này Bạch Yến mới hoàn hồn lại, nói với Vương Nhất: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”

Vương Nhất không quan tâm, nhìn đồng hồ trên cổ tay, lẩm bẩm nói: “Sắp đến giờ rồi.”

“Cái gì mà gần đến rồi….”

Khuôn mặt Bạch Yến tràn đầy sự nghi hoặc, trên người mặc cảnh phục, cô ta cũng được xem là một người có kinh nghiệm xã hội phong phú, nhưng từ trước đến nay chưa có người nào thâm sâu, khó lường như Vương Nhất, cô ta không nhìn ra được.

Đang định hỏi thêm, đột nhiên, bên ngoài quán cafe vang lên tiếng động cơ đang nổ, còn có tiếng la hét của người đi đường.

“Xảy ra chuyện gì?”

Phản ứng theo bản năng, Bạch Yến chạy ra khỏi quán cafe.

Nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Bạch Yến lập tức sững sờ.

Đoàng…

Một chiếc xe van đang chạy thành hình chữ ‘S’ ở trên đường, chạy bừa bãi, khiến những người đi đường và những chiếc xe ở xung quanh lần lượt phải né ra.

Qua lớp kính trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng, tài xế ở trong xe đang vô cùng sợ hãi, thậm chí vô lăng cũng nắm không chặt.

Bọn họ lái xe đến cửa quán cafe, một nhóm đàn ông mở cửa xe ra, hoảng loạn, sợ hãi chạy về phía Bạch Yến.

Nhìn rõ khuôn mặt của mấy người này, Bạch Yến lập tức trợn tròn mắt, vậy mà lại là nhóm nghi phạm đã chạy trốn kia!

“Bọn họ…thật sự đã chạy về?”

Bạch Yến hoàn toàn sững sờ, làm cảnh sát bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên cô ta thấy phạm nhân đã chạy trốn mà còn quay trở lại.

“Không thể nào? Tại sao bọn họ lại trở về!”

Bình luận

Truyện đang đọc