CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1705

Vương Nhất cười cười, không giải thích gì.

Anh đồng ý lời mời của Diệp Thúy Như, đương nhiên có nguyên nhân của mình.

Khắng định không phải là nhà họ Tần.

Nhà họ Tần lớn mạnh, trong mắt anh, vẫn không đâu vào đâu như trước.

Chính thức làm Vương Nhất để ý, là cái danh xưng “người thủ hộ Bắc Cảnh” này.

Một người thủ hộ chân chính, hắn là từ chiến trận mà ra, trải qua những kinh nghiệm máu và nước mắt.

Chỉ là một gia tộc từng thăng đại hội Bắc Cảnh, có thể phán định là người thủ hộ Bắc Cảnh?

Thật là buồn cười!

Chiến trường biến đổi trong nháy mắt, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu như chỉ bằng với một cái đại hội đã quyết định như vậy, vậy thì Bắc cảnh nhất định sẽ thất thủ.

Thân là Ẩn chủ, Vương Nhất đương nhiên sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.

“Mặc kệ là nguyên nhân gì, chỉ cần anh đồng ý, với tôi mà nói chính là thành công.”

Diệp Thúy Như từ trong nội tâm nói.

“Như vậy, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.”

Diệp Thúy Như lại nói với Vương Nhất: “Ngăn cản nhà họ Tần, vấn là tất cả vương tộc cùng nhau đối đầu thì tốt hơn, sáng ngày mai, tôi chủ trì, đến lúc đó người của các gia tộc lớn cũng đến, hy vọng mọi người có thể đến tham gia.’ Lý Khinh Hồng có chút do dự, nhưng Vương Nhất lại thuận miệng đồng ý: “Được.

Lý Khinh Hồng lập tức nhìn anh một cái, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

Cô cũng không muốn có liên quan đến người vương tộc Yến Đô.

Vương Nhất nắm tay cô, trấn an nói: “Không sao, tin tưởng anh.”

“Vậy thì ngày mai gặp.”

Diệp Thúy Như nói xong cũng rời khỏi nhà hàng, bước lên một chiếc xe.

Trong xe, Diệp Vô Ngân cười hỏi: “Thế nào, vân thuận lợi chứ?”

Diệp Thúy Như gật gật đầu: “Rất thuận lợi, anh ta đã đồng ý.”

Trên mặt Diệp Vô Ngân cũng lộ vẻ vui mừng: “Như vậy, nhà họ Diệp chúng ta cũng có cao thủ thay thế xuất chiến.”

Diệp Vô Ngân vô cùng có lòng tin với Vương Nhất.

Chợt nhớ đến cái gì đó, Diệp Vô Ngân nói với Diệp Thúy Như: “Cô chủ, trong dòng họ lại có người đến, nói là không yên tâm với hành động của cô, muốn đến bên cạnh đốc xúc.”

“Là giám thị đi?”

Diệp Thúy Như cười lạnh một tiếng, nhưng vẫn hỏi: “Ai?”

“Diệp Ân Thi.”

Ăn cơm xong, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cũng tạm biệt Lạc Thanh Hiền.

Trên đường trở về, ánh mắt Vương Nhất thâm sâu.

Vốn, anh căn bản không muốn tham gia loại đại hội này.

Cho dù cuối cùng ai đoạt được vòng nguyệt quế, anh cũng sẽ âm thầm sử dụng quyền lực không cho phép người đó đến Bắc Cảnh.

Nhưng mà bây giờ anh đổi ý rôi.

Bình luận

Truyện đang đọc