CHƯƠNG 1084
“Giúp cái gì chứ? Chẳng lẽ anh quên vụ án ở Nam Thành rồi sao? Có lòng tốt cứu người nhưng lại ngã đau, bị người ta lừa ngược ba tỷ!”
“Đúng vậy, mặc dù nhìn cô gái này rất đáng thương, nhưng phòng ngừa ngộ nhỡ, vẫn là không nên tự chuốc lấy họa.”
“…”
Trên đường Vương Nhất đi đến, nghe thấy tiếng bàn tán của người vây xem, trên mặt toát vẻ tức giận.
Cô gái này đã sắp không xong rồi, bọn họ ở bên cạnh lại không dám giúp đỡ, thậm chí ngay cả 115 cũng không gọi.
“Cứu, cứu tôi…”
“Tim tôi đau quá…”
Cô gái nằm dưới đất run rẩy, trong miệng cố nặn ra hai câu khó hiểu.
Giống như nói xong hai câu này đã lấy hết toàn bộ hơi sức của cô ta, bây giờ chỉ có thể gắng sức hít thở.
“Nhường một chút, nhường một chút!”
Vương Nhất vừa nhìn đã biết cô ta bị đột quỵ, lập tức muốn chen qua đám người đi vào bên trong.
Bỗng nhiên, mấy người đàn ông ngăn cản đường đi, không cho anh vào.
“Cậu nhóc, thôi đừng đi cứu nữa, cô ta sắp không xong rồi.”
“Đúng vậy, cứu được thì cũng thôi, lỡ như không cứu được, người nhà bệnh nhân bắt cậu phụ trách thì phải làm sao bây giờ, được không bù nổi mất đó!”
“Thời đại này muốn làm người tốt cũng khó lắm.”
Ánh mắt Vương Nhất lạnh lẽo: “Cô ta biến thành thế này không phải do các anh làm hại sao, nếu như các anh gọi điện thoại cấp cứu sớm một chút, cô ta cũng không biến thành thế này!”
Mấy người đàn ông nghe vậy thì tức giận: “Ôi cậu này, chúng tôi là đang khuyên cậu đừng làm chuyện ngu ngốc, sao còn lại trách chúng tôi?”
“Từ lúc nào mà cứu người đã trở thành chuyện ngu ngốc rồi?”
Vương Nhất châm biếm hỏi lại, phần lớn người đứng xem lập tức quay đầu đi, không nói thêm gì nữa.
Nhìn những người đang im lặng, Vương Nhất bỗng cảm thấy thật đáng buồn.
Thật ra bọn họ chỉ là không muốn tự chuốc lấy họa thôi, một cục phân chuột, hỏng cả nồi cháo, bởi vì một số cực ít những người có lòng tham không đáy mà khiến cho lòng người bây giờ trở nên lạnh giá, ngay cả cứu người cũng không dám.
Lúc này, Đồng Yên Nhiên cũng đuổi đến, lo lắng nói: “Vương Nhất, chúng ta mau đi thôi, nếu còn không đi thì sẽ không kịp buổi đấu giá!”
“Tránh ra!”
Vương Nhất lại cau mày, hét lớn một tiếng.
Đồng Yên Nhiên giật nảy mình, vô thức lùi lại một bước.
Giây phút này, sắc mặt Vương Nhất vô cùng lạnh lùng.
Đồng Yên Nhiên do dự một lát, khóe miệng lộ vẻ đắng chát, giải thích: “Xin lỗi, tôi chỉ sợ không kịp thời gian…”
“Sẽ nhanh thôi.”
Ném lại một câu, Vương Nhất chen ra khỏi đám người, đi đến bên cạnh cô gái, hỏi han: “Cô sao rồi?”