CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

Chương 123

Dù sao Liễu Mộng cũng không phải một người phụ nữ bình thường, cô ta nhanh chóng khôi phục tinh thần sau sự kinh ngạc, vội vàng điều chỉnh sắc mặt của mình, nói: “Ngài đây có chuyện gì xin từ từ nói, sao lại lầm ầm ĩ lên như thế?”

“Các người bán rượu giả” Kim Thành Phong lạnh lùng nói.

“…”

Sắc mặt Liễu Mộng hơi thay đổi, nhưng sau đó lại khôi phục lại trạng thái bình thường, cô ta cười nói: “Có thể là do để quá lâu nên biến chất đấy.”

“Vì đó là sơ suất của chúng tôi nên chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, trong hầm rượu có một chai Lafite năm 1985, tôi lấy ra cho hai người nếm thử nhé?”

Lời nói này rất khéo léo.

Vô cùng khéo léo.

Vương Nhất khẽ nheo mắt, cô ta không giống người khác, hết sức phủ nhận việc bán rượu giả, nhưng cũng không thừa nhận, chỉ lập lờ ba phải tráo khái niệm, nói bị biến chất.

Rượu biến chất và bán rượu giả là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Cuối cùng lại đưa lên một chai rượu có tuổi đời từ năm 85 xem như bồi thường, cho dù là ai cũng không thể chối từ nhỉ?

Kim Thành Phong im lặng, anh ta quay đầu lại, nhìn Vương Nhất với ánh mắt dò hỏi.

Hành động này khiến tim Liễu Mộng đập nhanh vô cùng, cô ta nhanh chóng nhận ra được người đứng trước mặt mình nghe theo lời người đàn ông kia.

Trong lòng Liễu Mộng có hơi bối rối, rốt cuộc anh ta là ai?

Vương Nhất gật đầu, lúc này Kim Thành Phong mới nói: “Mang lên đi.”

Liễu Mộng giống như trút được gánh nặng mà lấy ra chai Lafite, tự mình mở rượu và rót rượu cho Vương Nhất cũng như Kim Thành Phong, cuối cùng cô ta kiên nhẫn cầu xin: “Ngài đây có thể bảo người của anh dừng lại, đừng đập nữa được không?”

“Cụng ly.”

Keng! Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vương Nhất và Kim Thành Phong cụng ly, không để ý đến lời cô ta nói.

“Ngài Vương, chúng tôi cũng không nói là không trả tiền, chỉ là không phải bây giờ, hà cớ gì phải làm ra chuyện này chứ?” Liễu Mộng kìm nén cơn tức giận mà nói.

Vương Nhất nhấp một ngụm rồi buông ly rượu: “Rượu này cũng là giả.”

Kim Thành Phong gật đầu phụ họa, nói với theo: “Đúng là rượu giả.”

Keng!

Nói xong anh ta liền ném ly rượu xuống đất khiến nó vỡ tan tành.

“Anh!”

Liễu Mộng phát cáu, cuối cùng không kìm nén được cơn tức giận trong lòng, vẻ mặt cũng trở nên hằn học: “Họ Vương kia, gây chuyện cũng phải có giới hạn thôi, có tin tôi báo cánh sát hay không?”

“Báo đi.”

Vương Nhất cười khẽ, không chút sợ hãi: “Để xem rốt cuộc là bọn tôi bị bắt hay là cô.”

“Bọn tôi cùng lắm chỉ là phá hoại của công, bồi thường chút tiền là xong rồi, nhưng cô lại cấu kết với thế lực ngầm nhà họ Đồng, liên hợp ức hiếp công ty Lệ Tinh Quốc Tế, tranh chấp kinh tế không chỉ dừng ở việc bồi thường chút tiền là ổn đâu, hơn nữa đồng tiền các người kiếm được mấy năm qua cũng không trong sạch gì, chẳng biết đã lau sạch sẽ chưa nữa đấy?”

Bình luận

Truyện đang đọc