CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 476

“Hôm nay mục đích tôi tới nhà họ Kim là vì muốn nghe một câu xin lỗi, trước khi các người xin lỗi, tôi sẽ không rời đi, tất cả các người cũng đừng hòng bước ra khỏi đây nửa bước!”

“Mày định làm gì?”

“Đứng lại! Không được tiến thêm bước nào nữa!”

Mọi người trong nhà họ Kim bị khí thế của Vương Nhất dọa sợ mất mật, Bạch Hiển vội vàng tiến lên trước, đứng chắn trước mặt Kim Thúy Như, hiên ngang lẫm liệt nói: “Cô Kim, cô cứ yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để thằng phế vật này làm tổn thương cô dù chỉ một cọng tóc!”

Nhưng Kim Thúy Như lại chầm chậm đứng dậy, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên ánh sáng lạnh lùng: “Tránh ra. “

“Cô Kim…”

Bạch Hiển còn đang nói, từ phía sau bỗng truyền tới một giọng nói lạnh lùng cắt ngang anh ta.

“Cậu chắc chắn mình muốn cản đường tôi?”

Bạch Hiển quay đầu nhìn, lập tức sợ tới thất thần.

Sau lưng Bạch Hiển, Vương Nhất đang nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt như nhìn một con giun con dễ dưới chân.

“Tôi nói, tránh ra. “

Giọng điệu lạnh lùng của Kim Thúy Như vang lên lần thứ hai.

Hai luồng khí thế cường đại ẩn chứa sát khí va chạm nhau ầm ầm.

Bạch Hiển bị kẹp ở giữa ở tới mức mặt mày trắng bệch, trong cơn sợ hãi tột độ, bịch một tiếng, anh ta trực tiếp ngã ngồi xuống đất.

Sau đó anh ta sử dụng hết cả tay lẫn chân, thế mà lại bò như một con chó để trốn khỏi nơi kẹp giữa Vương Nhất và Kim Thúy Như.

“Ba, con sợ muốn chết…”

Anh ta bò đến cạnh chân Bạch Vũ, ôm lấy ống quần Bạch Vũ, cả người run rẩy núp ra phía sau.

“Đồ vô dụng! “

Trên mặt Bạch Vũ hiện rõ vẻ tức giận, tung một cước vào người Bạch Hiển, đạp anh ta cút sang một bên.

Vậy mà bị dọa cho bò về như một con chó, mặt mũi bị anh ta đánh mất hết rồi!

Nói thì nói vậy, nhưng ngay cả Bạch Vũ cũng cảm thấy chấn động trong lòng, rõ ràng là hai người bọn họ giằng co với nhau, thế mà ông ta lại không rét mà run.

Kim Tuân, Kim Đạo Lăng và những người khác trong nhà họ Kim cũng liên tục lùi về sau, không dám tới gần.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lãnh Nhan hiện rõ vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó, khi nhìn về phía Kim Thúy Như, ánh mắt càng thêm nghiêm nghị.

Vừa nãy thiếu chủ đã tỏa khí thế ra ngoài, nhưng người phụ nữ này lại chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn dám mắt đối mắt với anh.

“Đúng là đã lâu không gặp.”

Cuộc giằng co kết thúc, Kim Thúy Như nở nụ cười mỉm chi với anh, như thể gặp lại một người bạn cũ: “Tôi còn tưởng anh sẽ không quay lại nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc