CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 487

Điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy giọng nói khe khẽ của Lý Khinh Hồng.

Giọng cô đè rất khẽ, không muốn làm ổn giấc ngủ con gái.

Dù vậy, Vương Nhất vẫn nghe ra sự quan tâm bao hàm trong lời nói cô.

Trước không nói em gái bị cướp, chỉ việc Vương Nhất muộn như vậy còn ra ngoài, cô liền bất an trong lòng.

Nếu sói quay đầu, không phải cảm ơn, chính là báo thù.

Chuyện cảm ơn Vương Nhất đã làm rồi, khả năng còn lại chỉ có thể là báo thù.

Vương Nhất cười ha hả: “Ôn lại chuyện cũ với một vài ‘bạn cũ’ mà thôi.”

“Bạn cũ đó là Kim Thúy Như đi?” Lý Khinh Hồng chợt nói, giọng cũng trở nên lạnh lùng.

Lúc này, người kinh ngạc biến thành Vương Nhất: “Làm sao em biết?”

Lý Khinh Hồng thật lâu không nói chuyện, bỗng cạch một tiếng, cúp điện thoại.

Nhưng rất nhanh, cô lại gọi tới, giọng cứng ngắc: “Ngày mai anh đi đón Tử Lam tan học.”

“Khinh Hồng, anh –”

Tút tút tút —

Không cho Vương Nhất chút cơ hội giải thích, Lý Khinh Hồng lại cúp điện thoại.

Vương Nhất cầm điện thoại ngây người hồi lâu, cuối cùng lắc đầu.

Anh biết Lý Khinh Hồng nhất định hiểu lầm rồi.

Ngày hôm sau, Vương Nhất đang định giải thích chuyện của Kim Thúy Như tối qua với Lý Khinh Hồng, đi qua tập đoàn Ẩn Long, lại dừng bước.

Vì anh ta nhìn thấy Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa đứng ở trong, không chỉ họ, ngay cả dòng chính của nhà họ Châu cũng ở đó.

“Chuyện này phải cho tôi một giải thích hợp lý!”

Châu Chí Kiên đập mạnh bàn, mắng to.

Dòng chính khác của nhà họ Châu cũng mặt đầy phẫn nộ nhìn Lý Thiên Dương.

“Ba, sao vậy?” Vương Nhất bước nhanh vào.

“Vương Nhất!”

Tất cả mọi người đồng loại hướng ánh mắt sang Vương Nhất, phản ứng hệt nhau.

Sắc mặt Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình cực kỳ âm trầm, mắt Châu Quốc Hưng tràn đầy oán độc, nhưng Châu Chí Kiên lại biểu cảm ngưng trọng.

Trầm ngâm nửa ngày, ông ta nói với Vương Nhất: “Chuyện này không liên quan tới cậu, chúng tôi chỉ là đến đòi giải thích.”

Nói xong, lại nhìn sang Lý Thiên Dương: “Mộng Đình, mọi người đều là người một nhà, tôi cũng không muốn khiến mối quan hệ căng thẳng như vậy, cậu và tập đoàn Đại Châu khôi phục quan hệ hợp tác, chúng tôi không truy cứu nữa.”

Vương Nhất lập tức hiểu ra, thì ra là đến đòi giải thích vì trước đó Ẩn Long hủy bỏ quan hệ hợp tác với tập đoàn Đại Châu.

Anh cũng không vội, tùy tiện kéo ghế ngồi xuống.

Sắc mặt Lý Thiên Dương bình thản, lấy quyển sổ ra, không chút nhân nhượng: “Ba vợ, muốn Ẩn Long của con hợp tác với Đại Châu cũng không phải không thể, nhưng chỉ có thể là hợp tác chính quy – ba xem dòng vốn trên sổ, vào không bằng ra, hoàn toàn là điều khoản bá vương, Ẩn Long của con không thể chấp nhận.”

Bình luận

Truyện đang đọc