CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 827

Tôn Kiều cùng với Liễu Mộng hai người phụ nữ này càng là bất lực, phù phù một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, một sắc mặt kinh hoàng.

Các cô lại bị khí thế của Vương Nhất dọa đến không kiềm chế được!

Nhưng mà, không ai cười nhạo hai người bọn họ, tất cả mọi người rất rõ ràng một đạo lý, Vương Nhất không chết, như vậy chết chính là bọn họ!

“Một lưới bắt hết, khẩu khí thật lớn!”

Bạch Vũ dừng bước chân lui về phía sau, lau mồ hôi lạnh trên đầu, vẫn càn rỡ như cũ nhìn Vương Nhất: “Cậu có giỏi hơn nữa, cũng là một con người thôi, mà nơi này, là địa bàn của nhà họ Bạch tôi!”

Bạch Vũ vừa nói như vậy, Bạch Hiển cũng lập tức có sức mạnh: “Ba nói không sai, huống hồ, chúng ta còn có súng, anh có giỏi giang hơn nữa, có thể ghê gớm hơn đạn sao?”

Vương Nhất bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bọn họ.

Về phần bốn phía vệ sĩ nhà họ Bạch đang cầm súng lục, Vương Nhất ngay cả nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái.

Thấy thế, đám người Văn Đào, Trần Thiên Thành, Đồng Hiểu Sinh đều nhẹ nhàng thở ra, nhao nhao mắng to.

“Vương Nhất, đêm nay anh hẳn phải chết!”

“Còn cậu, Lương Nhật Tân, cậu cũng phải chết theo anh ta!”

Phương Huệ cùng với Vương Thanh Hòa sẽ trở thành đồ chơi của chúng tôi, chúng tôi sẽ không lập tức giết chết, mà là để cho cậu nhìn xem chúng ta chơi hai người phụ nữ này như thế nào, sau đó giết cậu!”

“….”

Mặc dù Vương Nhất không có việc gì, Lương Nhật Tân, Phương Huệ, Vương Thanh Hòa rất vui mừng, nhưng nhìn thấy nhiều súng như vậy, tâm thần bọn họ vẫn run rẩy, không dám nhúc nhích.

Vương Nhất bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Phương Huệ và Vương Thanh Hòa: “Hai người đi trước đi.”

Phương Huệ và Vương Thanh Hòa nhìn nhau, không nói thêm gì nữa, lập tức đứng dậy rời đi.

Các cô hiểu được, ở lại, sẽ chỉ trói buộc của Vương Nhất.

“Ngăn họ lại!” Bạch Hiển lập tức hô to.

Bọn vệ sĩ lập tức chặn đường các cô, nhưng mới đi được một bước, phía sau liền truyền đến hai tiếng xé gió dồn dập.

Vút vút…

Vương Nhất ném ra hai chiếc đũa, trực tiếp xỏ xuyên qua cổ họng hai bảo tiêu.

Nhất thời, máu tươi vẩy ra, hai gã vệ sĩ mất mạng tại chỗ.

“Ai tiến lên một bước nữa, chết!”

Giọng nói Vương Nhất lạnh lẽo thấu xương, trấn trụ tất cả mọi người, thật đúng là không ai dám tiến lên nửa bước.

Lúc này Phương Huệ và Vương Thanh Hòa mới an toàn chạy ra khỏi khách sạn.

Trong mắt Bạch Vũ sát ý tung hoành, phẫn nộ đến cực điểm: “Vương Nhất, cậu thật sự cho rằng không dám nổ súng bắn chết các cậu phải không?”

Lương Nhật Tân cả người run rẩy đứng ở bên người Vương Nhất, bị nhiều súng như vậy chỉ vào đầu, nói không sợ là không có khả năng.

Nhưng dù vậy, anh ta cũng không lùi một bước.

Bình luận

Truyện đang đọc