CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1695

Người xung quanh hoài nghỉ lỗ tại mình nghe nhầm, khuôn mặt mờ mịt.

Người này đầu óc có vấn đề sao?

Bị đánh còn nói đánh hay lắm.

Trong ba chữ kia chứa đựng cảm xúc gì, chỉ có Lý Thế Nhân và Lạc Thanh Hiền biết.

Trên mặt Lý Thế Nhân mang theo vui vẻ như trút được gánh nặng.

Cái tát này, hai mươi năm trước ông đã nên nhận lấy.

“Hoàn tục rồi?”

Lý Thế Nhân mỉm cười nhìn Lạc Thanh Hiền, hỏi.

Lạc Thanh Hiền nhàn nhạt gật đầu: “Hoàn tục vì con gái tôi.”

Lý Thế Nhân lắc đầu: “Con bé không phải con gái bà, con bé là chúng ta cướp được.

Lời này vừa nói ra, Lạc Thanh Hiền lập tức rơi vào trầm mặc.

Bà đương nhiên không quên, bà không có khả năng sinh con, Lý Khinh Hồng là bà “cướp” được.

“Chính bởi vì thế, cho nên bây giờ tôi mới muốn dùng hết sức đền bù cho con bé.”

Sau nửa ngày, Lạc Thanh Hiền vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh nói: “Ông không thể ép con bé làm chuyện nó không muốn làm.’ “Nhất là, con bé vừa mới mang thai, cháu gái tôi có rồi, còn muốn thêm đứa cháu trai, con cháu đầy đàn.”

Càng nói, nụ cười trên mặt Lạc Thanh Hiền càng biến mất, thay vào đó, là một vẻ nghiêm túc.

Bà thừa nhận sự tồn tại của Vương Tử Lam, đồng nghĩa với việc đứng về phía Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

Lý Thế Nhân nhíu nhíu mày, nói: “Bà hắn là hiểu, tôi là gia chủ nhà họ Lý, tôi phải phụ trách cho gia tộc của mình”

Không ngờ, khóe miệng Lạc Thanh Hiền lại cong lên một nụ cười chế nhạo.

“Đó là tôi bố thí cho ông.”

Uỳnh!

Lời này vừa dứt, biểu tình trên mặt Lý Thế Nhân biến mất.

Ai cũng cảm nhận được, không khí bốn phía đang từng chút từng chút cứng lại.

Lý Thế Nhân tức giận.

Vương Nhất định tiến lên, sợ Lý Thế Nhân sẽ tổn thương Lạc Thanh Hiền.

Lý Khinh Hồng lại kéo anh lại, lắc đầu.

“Anh quên mất bà ấy là ai rồi sao?”

Vương Nhất giật mình, đột nhiên nhớ ra, Lạc Thanh Hiền đã từng là đệ nhất mỹ nhân!

Trời cao cho bà tài hoa và vẻ ngoài, rồi lại cho bà một trò cười lớn.

Không thể sinh đẻ.

Một người phụ nữ không có năng lực sinh đẻ, khó trèo lên cao được.

Nhưng mà vấn không ảnh hưởng mọi người e ngại bà, kính ngưỡng bà.

Kể cả Lý Thế Nhân.

Nếu như không phải Lạc Thanh Hiền rời khỏi Yên Kinh, căn bản Lý Thế Nhân không có cơ hội quật khởi.

 

Bình luận

Truyện đang đọc