CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1155

Nhưng mà, trên mặt Vương Nhất hoàn toàn không có biểu cảm sợ hãi kia, không chỉ không có, trái lại còn nở nụ cười trêu tức.

Hạ Lãm biết rõ tất cả cũng không hề sợ hãi đứng bên cạnh Vương Nhất.

“Thật sự không có vấn đề gì sao?”

Chỉ có Lý Khinh Hồng, trên mặt vẫn đầy lo lắng.

Vương Nhất mỉm cười vỗ vỗ bàn tay Lý Khinh Hồng, còn múc cho cô thêm một bát cảnh hải sản: “Đương nhiên không vấn đề gì, nào, uống canh đi.”

Mười phút sau, cửa lớn phòng bao bị đẩy ra đầy thô bạo.

Một ông lão mặc đường trang màu đen dẫn một đám người hùng hùng hổ hổ đi vào.

“Thằng nhóc có mắt không tròng nào dám động đến người của nhà họ Hồ tôi?”

Vừa vào cửa, Hồ Cương đã nổi trận lôi đình, gầm lên giận dữ.

“Hồ gia chủ, mấy ngày không gặp, vẫn còn khỏe chứ?”

Vương Nhất ung dung đứng dậy, cười ha hả nói ra.

Sắc mặt Hồ Cương bỗng nhiên thay đổi: “Vương Nhất, là cậu?! Sao cậu lại ở chỗ này!”

“Bởi vì, tôi chính là ‘thằng nhóc có mắt không tròng kia’ đó.”

Kèm theo tiếng cười lạnh lùng, sắc mặt Vương Nhất dần trở nên lạnh giá.

Giờ phút này, vẻ mặt mọi người trong phòng đều trở nên vô cùng đặc sắc.

Chẳng qua vẻ mặt ba gia chủ lớn vừa rồi còn hưng phấn, lúc này đều đờ đẫn.

Bọn họ tưởng người tới ở rể có thân phận thấp như Vương Nhất gặp được gia chủ nhà họ Hồ, chắc chắn sẽ nói năng lộn xộn.

Nhưng hiện thực lại là gia chủ nhà họ Hồ sợ đến mức nói năng lộn xộn.

Đúng vậy, bọn họ nhìn thấy được rõ ràng, trong chớp mắt khi Hồ Cương nhìn thấy Vương Nhất, đồng tử lập tức co lại thành một điểm, cả người còn run rẩy mạnh.

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Đây là biểu hiện của sự sợ hãi.

Đường đường là gia chủ nhà họ Hồ, không ngờ sợ một người tới ở rể?

Sao có thể như vậy được?

“Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?”

Hồ Cương lấy lại tinh thần, vẻ mặt thâm trầm nhìn Hạ Lãm hỏi.

Sở dĩ ông ta không hỏi đám người Cao Tử Hào, bởi vì biết bọn họ chắc chắn sẽ bẻ cong sự thật. Nếu có thể, ông ta cũng không muốn chống lại nhà họ Hạ, còn là trong tình huống trước mắt này.

Hạ Lãm ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Gia chủ Hồ, một số gia tộc lệ thuộc của ông có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, xúc phạm tới khách quý của tôi. Bây giờ tôi muốn tiêu diệt bọn họ, ông không có ý kiến gì chứ?”

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Hồ Cương lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Cách xưng hô khách quý này làm ông ta vô cùng kinh ngạc.

Giang Thành không có mấy người thanh niên có thể khiến cho Hạ Lãm gọi là ‘khách quý’, còn đối đãi cẩn thận như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc