CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1015

5 năm trước, anh chính tay kéo Lãnh Nhan rơi vào vực sâu tuyệt vọng lên bờ, trả tự do cho cô ta, vốn tưởng đã kết thúc, không ngờ, đây chỉ là tổ chức trực thuộc của Lãnh Nhan, ở phía trên còn có một đôi tay, ở đằng sau thao túng tất cả.

Lúc này, Vương Nhất có một loại cảm giác hô hấp khó khăn, giống như có một tấm lưới lớn vô hình bao trùm anh.

Lãnh Nhan cũng tái mặt, hai mắt đỏ hoe, cảm xúc kích động nói với Vương Nhất: “Xin lỗi, thiếu chủ, đây là chuyện duy nhất tôi giấu anh — Tôi sợ xuất thân của tôi, anh sẽ ghét bỏ tôi, tôi không muốn bị vứt bỏ lần nữa!”

“Ghét bỏ? Tại sao lại ghét bỏ?”

Vương Nhất mặt mày nghiêm nghị, mắt lại nhìn chằm chằm Lãnh Nhan: “Nếu tôi ghét bỏ cô, khi cô cố ám sát tôi thì tôi sẽ không thả cô đi, càng sẽ không cứu cô ra, người tôi tin là con người của cô, chứ không phải xuất thân của cô!”

Lời này nói vô cùng trầm thấp, cũng chỉ có người Vương Nhất tin tưởng nhất, gần gũi nhất mới có thể khiến cảm xúc của anh xuất hiện dao động như vậy.

Còn Hồng Phật ở đằng sau, trực tiếp ngu luôn, cô ta chỉ là nói ra sự thật mà thôi, nhưng lại không cẩn thận nói ra sự thật mà Lãnh Nhan luôn cố ý che giấu.

“Thiếu chủ, tôi sai rồi!”

Lãnh Nhan luôn máu lạnh, lúc này lại rơi nước mắt: “Tôi là sát thủ do Võng Lượng bồi dưỡng, nhưng từ lúc tôi quyết định đi theo anh, Võng Lượng không có bất kỳ quan hệ gì với tôi nữa, người tôi trung thành, luôn là anh!”

“Tôi biết!”

Thần sắc của Vương Nhất cuối cùng cũng dịu lại một chút, 5 năm nay, nhất cử nhất động của Lãnh Nhan anh đều nhìn thấy, nếu là nội gián ẩn nấp ở bên cạnh anh, không thể làm tới mức dùng mạng để đánh đổi được.

Anh chỉ là không chịu được sự phản bội, đặc biệt là sự phản bội của người thân cận nhất, nó giống như cứa tim.

“Cô để tôi yên tĩnh một mình.”

Vương Nhất cuối cùng vẫn không nói gì, vẻ mặt u sầu mở cửa xe, một người đứng ở bên đường, lặng lẽ hút thuốc.

Lãnh Nhan nhìn thấy, tự trách đồng thời càng đau lòng hơn, lần đầu tiên, cô ta căm ghét xuất thân của mình như vậy.

Cô ta hối hận rồi.

Hối hận lúc đó đi trên mặt băng mỏng, che giấu sự thật này,

Đặc biệt sau khi chuyện đó xảy ra, đại ca của thiếu chủ mất tích, anh hận Võng Lượng thấu xương, Lãnh Nhan không dám nói ra sự thật này.

“Cái đó, tôi có phải nói sai gì rồi không?”

Hồng Phật ngồi ở hàng ghế sau mặt mày mờ mịt, cẩn thận hỏi một câu.

Lãnh Nhan bỗng quay đầu, đôi mắt đỏ rực lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Nếu như thiếu chủ nghi ngờ tôi, tôi nhất định giết cô!”

“…”

Hồng Phật mặt mày ấm ức, cô ta chỉ là nói ra sự thật mà thôi, chọc ai trêu ai chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc