CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 547

Lý Khinh Hồng đành phải thôi, nhưng vẫn lưu luyến không rời mà hỏi: “Vậy một tháng một lần có được không?”

“Không thành vấn đề.” Vương Nhất gật đầu cười nói.

Rất nhanh, Lý Khinh Hồng liền mơ mơ màng ngủ thiếp đi, Vương Nhất đắp kín chăn cho cô rồi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Ở dưới lầu.

Một mình Lý Tuyết Nhi nằm trên chiếc giường lớn, bên tai tràn ngập tiếng kêu của chị, biểu cảm thẫn thờ.

Người cảm thấy phiền não vì chuyện này không chỉ có Lý Khinh Hồng và Vương Nhất, mà còn có Lý Tuyết Nhi là người trong cuộc cũng rất rối rắm.

“Có lẽ mình không nên phá hỏng hạnh phúc của chị gái…

Nhìn trăng sáng bên ngoài, cô ta rất muốn nhếch môi cười to, nhưng mà lại cười không nổi.

Sáng ngày hôm sau, bởi vì là ngày cuối tuần cộng thêm tối ngày hôm qua nắn bóp cho Lý Khinh Hồng đã tiêu hao không ít nội kình, Vương Nhất thức dậy hơi muộn.

Lúc xuống lầu mới phát hiện mình là người thức dậy trễ nhất.

Lý Tuyết Nhi không hề có hình tượng chút nào mà ngồi trên ghế sofa cướp đồ ăn vặt với Vương Tử Lam, còn Lý Khinh Hồng thì ngồi ở một bên, trong tay bưng một latte thơm phức, đọc báo tài chính và kinh tế, đó đều là những nội dung mà ngày thường cô hay đọc.

“Anh rể.”

Nhìn thấy Vương Nhất bước xuống lầu, Lý Tuyết Nhi lập tức chào đón, trong mắt tràn đầy ý tám chuyện: “Sao lại thức dậy muộn như thế, có phải tối ngày hôm qua chị gái của em điên cuồng quá, cho nên khiến hai người mệt mỏi?”

“…”

Lời này vừa mới nói ra, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng liền run người, trong nháy mắt ngơ ngác không thôi.

Nhất là Lý Khinh Hồng, cô lập tức bỏ tờ báo xuống, đôi mắt như phun ra lửa: “Lý Tuyết Nhi, em nói bậy bạ cái gì đó?”

“Em có nói gì đâu, em đã nghe thấy động tĩnh tối hôm qua hết rồi.”

Lý Tuyết Nhi tuyệt không hoảng sợ, còn làm bộ mà bắt chước vài lần: “A, mạnh lên một chút… cũng không biết là tối ngày hôm qua ai nói những lời này nữa.”

“Cái này…”

Lý Khinh Hồng lập tức chột dạ, ánh mắt cũng trở thành né tránh.

Vương Nhất lại ho khan vài tiếng: “Tuyết Nhi, chuyện không phải như em nghĩ đâu…”

“Đừng có giải thích, giải thích là đang che giấu, che giấu chính là sự thật.”

Lý Tuyết Nhi không cho Vương Nhất có cơ hội giải thích, sau đó lại nói với Vương Tử Lam: “Tử Lam, cháu sắp có em trai hay là em gái gì đó rồi.”

“Thật ạ?”

Vương Tử Lam nghe xong thì lập tức vui vẻ vỗ tay: “Hay quá, cháu muốn có em trai.”

“Lý Tuyết Nhi.”

Lý Khinh Hồng vô cùng tức giận, vừa thẹn vừa xấu hổ đi đến chỗ Lý Tuyết Nhi.

Bình luận

Truyện đang đọc