CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

Chương 269

Ầm!

Lời này vừa thốt ra, toàn thân Lãnh Nhan run lên kịch liệt, mắt cô ta cũng phiếm hồng.

Thiếu chủ là chiến thần quân đội, là long chủ hạ quốc, anh đã từng chứng kiến vô sô người chết rồi rồi, bao gồm….

Bạn thân!

Người thân!

Bách luyện thành cương, việc quen chứng kiến sinh tử đã tạo thành một cú sốc trong lòng thiếu chủ.

Khó khăn lắm anh mới có một gia đình hạnh phúc nên anh không muốn nhìn thấy bất cứ ai phải ra đi.

Lãnh Nhan cười nói cười, cô ta khàn khàn nói: “Vâng ạ.”

Nói xong liền tan biến vào màn đêm.

Ngày hôm sau.

Vương Nhất không đến Tòa nhà quốc tế, mà xoay bước vào một quán cà phê ở góc đường.

Tăng Quốc Vinh làm việc rất nhanh, rất nhanh ông đã sắp xếp xong một cuộc hẹn để Vương Nhất gặp Bạch Yến rồi.

Trên đường đến gặp Bạch Yến, Tăng Quốc Vinh đã đưa một phần tài liệu về lai lịch của Bạch Yến cho anh, giúp anh biết sơ về cô ta.

Điều khiến Vương Nhất ngạc nhiên là cô ta thực chất là người nhà họ Bạch, có thể xem là chị họ của Bạch Hiển.

Cô ta tốt nghiệp học viện cảnh sát, khi tốt nghiệp cô ta đạt hạng nhất toàn trường ở tất cả các danh mục đánh giá, khó ai sánh bằng.

Tuy nhiên, có một chuyện luôn là vết sẹo trong lòng cô. Lúc đó, bạn trai cô cũng là cảnh sát, nhưng lại bị đồng nghiệp ghen tức hãm hại, thế nên cô ta cực kỳ ghét những âm mưu và thủ đoạn.

“Bạch Yến…”

Vương Nhất mỉm cười chờ cô ta xuất hiện.

Một lúc sau, một người phụ nữ mặc thường phục bước vào.

Cô ta có mái tóc ngắn gọn gàng, đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai, hình như cô ta cố tình ăn mặc hở hang, nhưng loại khí chất anh hùng đó đã thu hút Vương Nhất ngay từ cái nhìn đầu tiên.

“Cảnh sát Bạch.” Vương Nhất gọi cô.

Nhưng Bạch Yến lập tức biến sắc. Cô ta nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý tới mình mới xông tới chỗ Vương Nhất rồi vỗ mạnh lên bàn: “Anh có biết suýt chút nữa anh đã hại chết tôi không?

Vương Nhất khó hiểu, anh chỉ gọi cô ta thôi mà, có gì mà hại chết cô ta chứ?

Bạch Yến không nói tiếp mà chỉ ngồi xuống trước mặt Vương Nhất: “Tôi nhớ mặt anh, trong hai vụ án tôi phụ trách, anh đều có mặt tại hiện trường.”

Vương Nhất biết cô ta đang ám chỉ đến vụ của Tôn Lập và Trương Lượng.

Nói xong, cô ta liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì không?”

Mặc dù đã cố ý giữ bình tĩnh, nhưng Vương Nhất vẫn có thể nhận ra sự gấp gáp trong lời nói của Bạch Yến. Anh biết mình đang làm cô tốn thời gian nên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Tôi chỉ muốn hỏi Cảnh sát Bạch có ấn tượng gì về vụ việc Chu Bá-lãnh đạo cấp cao của dược phẩm Thường Kỉ, có hành vi đồi bại không?”

“Chu Bá?”

Bạch Yến hơi giật mình, sau đó cô ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vụ án này do chính tôi kết án.”

Bình luận

Truyện đang đọc