CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 602

Anh đỡ Khương Nhã My vào nhà, đặt cô ta nằm thẳng trên sô pha, cầm lấy băng gạc, cồn và cái nhíp, nhìn khóa kéo trên áo da trên người Khương Nhã My, ánh mắt đanh lại: “Có thể không?”

Khương Nhã My trầm mặc hồi lâu, bỗng liếc nhìn Vương Nhất với ánh mắt phức tạp: “Anh nói xem?”

Vương Nhất không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng kéo khóa kéo trên chiếc áo da trên người Nhã My ra, lập tức lộ ra làn da lưng mềm mại.

Vết thương chi chít, máu tươi chảy ra, thậm chí máu thịt ở hai bên vết thương đều lẫn lộn vào nhau, không khó nhìn ra, Khương Nhã My và người Võng Lượng nhất định đã xảy ra đại chiến kịch liệt.

“Có thể sẽ đau, nhịn một chút.”

Vương Nhất nói xong thì cầm cái nhíp, đưa vào trong vết thương, gẩy nhẹ, cắt nhịt sớm đã bị thối rữa ở hai bên đi.

Rồi cầm tăm bông, tẩm cồn ở trên, sau đó nhẹ nhàng lau vết thương của Khương Nhã My.

Cả quá trình vô cùng đau đớn, Khương Nhã My cũng cắn chặt răng vào vải trắng, cả người run rẩy.

Vết thương băng bó xong, Khương Nhã My đã cả người ướt mồ hôi, cả người giống như được vớt lên từ trong sông.

Vương Nhất ngồi ở bên cạnh Khương Nhã My, ánh mắt phức tạp nhìn cô ta, gặp lại cố nhân, anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại có hàng vạn lời không nói ra được.

Vẫn là Khương Nhã My phá vỡ trước.

“Tôi từ rất sớm đã phát hiện tung tích của anh rồi, chỉ là luôn đang tìm kiếm Võng Lượng, không có gặp mặt anh.” Cô ta nhìn Vương Nhất rồi nói.

“Tôi biết.”

Vương Nhất cười khổ một tiếng, nói: “Tôi còn phải nói một tiếng cảm ơn cô, cảm ơn cô đã cứu cô gái đó.”

Khương Nhã My biết người Vương Nhất nói là Lý Tuyết Nhi, khẽ lắc đầu: “Không cần khách sáo.”

“Cô sao lại đánh nhau với người của Võng Lượng?” Vương Nhất hỏi ra vấn đề anh quan tâm nhất.

Khương Nhã My nói: “Tôi cũng ở núi Hổ Quy, cho dù anh không kêu Lãnh Nhan mai phục, tôi cũng sẽ một súng giết chết người đàn ông đó.”

“Nhưng tên đó không phải là kẻ đứng sau, chỉ dựa vào một mình tên đó, vẫn không thể hoàn thành những việc này.”

Khương Nhã My chuyển lời nói, nói: “Sau khi anh cứu con gái của anh về, còn có một người ẩn nấp ở trong núi, kẻ đó mới là người của Võng Lượng.”

Ánh mắt của Vương Nhất rung lên: “Biết kẻ đó là ai không?”

Khương Nhã My lắc đầu, nói: “Không biết, nhưng điều có thể chắc chắn là Võng Lượng luôn bắt người ở khắp nơi, tiến hành loại thí nghiệm nào đó, hơn nữa người chết ở dưới dao của tôi hình như là quan chấp hành của Võng Lượng.”

“Quan chấp hành sao?”

Ánh mắt của Vương Nhất lập tức trở nên kinh ngạc, anh vẫn là lần đầu tiên nghe thấy danh xưng như này.

Sau khi trở về Thiên An, anh luôn kêu Lãnh Nhan âm thầm điều tra tin tức của Võng Lượng, nhưng mãi không có kết quả, ngược lại Khương Nhã My luôn âm thầm điều tra, đã tra ra một ít manh mối.

“Phải.”

Bình luận

Truyện đang đọc