CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 793

Bọn họ đương nhiên từng nghe nói những kỳ thuật này, đuổi thị của Vân Tương, vu cổ của Miêu Cương được gọi là hai đại kỳ thuật, có thể giết người một cách vô hình, có thể cứu người một cách vô hình, chỉ là bọn họ đều coi là truyền thuyết, một câu chuyện, không ngờ vậy mà là thật.

“Chúng ta chỉ cần đợi Hồng Phật thắng lợi quay về.”

Trong mắt chú Dương lập lòe nụ cười lạnh lẽo, hờ hững nói.

Tầng hầm.

Hồng Phật đã khôi phục sự tự tin trước đó, nhìn Lãnh Nhan thì cười khà khà, giống như sớm đã dự đoán được sự thất bại của Lãnh Nhan.

Mà Lãnh Nhan cũng cười lạnh một tiếng: “Cô nói tôi chỉ có cái danh, tôi quả thật là chỉ có cái danh, bởi vì nhân ngoại hữu nhân, người mạnh hơn tôi vẫn có rất nhiều, danh hiệu số 1 là một trò cười.”

“Chỉ là…”

Bỗng nhiên, Lãnh Nhan thay đổi lời nói, nụ cười trên mặt cũng có thêm một tia tàn nhẫn:

“Khi tôi làm mưa làm gió ở giới sát thủ thì cô đang ở đâu? Làm chuyện gì?”

Lời này vừa dứt, sắc mặt của Hồng Phật thay đổi, lúc đỏ lúc trắng.

Cô ta đột nhiên nhớ ra một vấn đề, Lãnh Nhan cũng là Ám Dạ Quân Mẫu, là sát thủ lão làng thành danh đã lâu.

Khi cô ta làm mưa làm gió trên toàn cầu, Hồng Phật đang làm gì.

Cô ta mới vừa thành niên, mới vừa trở thành một người chơi cổ…

Tuy thiên phú của cô ta rất tốt, cũng nổi tiếng một phương, nhưng so với Lãnh Nhan, không khác gì trò chơi đồ hàng…

“Cô không phải xem thường tôi sao, cũng xem thường người mà tôi đi theo, hôm nay cho cô thấy, cựu sát thủ số 1 của thế giới, đáng sợ thế nào…”

Giọng nói của Lãnh Nhan lạnh lẽo thấu xương, ngay sau đó thì biến mất tại chỗ.

Hồng Phật lập tức nhìn đông ngó tây, thử tìm ra bóng dáng của Lãnh Nhan, nhưng cô ta giống như trống rỗng biến mất, không thấy bóng dáng.

Sắc mặt của Hồng Phật càng lúc càng trắng bệch, trong lòng cũng càng lúc càng hoảng hốt, vội vàng lấy ra một chiếc sáo ngọc màu xanh, để ở bên miệng, nhẹ nhàng thổi.

Rất nhanh, một khúc sáo du dương truyền tới, cùng lúc đó còn có tất cả sâu độc ở tầng hầm tới.

Vương Nhất nheo mắt nhìn một màn này, cũng không thể không thừa nhận, Hồng Phật này quả thật giỏi.

Chỉ năng lực hiệu lệnh sâu độc làm cổ này, đủ dọa người, có trời mới biết làn da của cô ta có độc hay không—

Chỉ là ở trước mặt Lãnh Nhan, vẫn vô dụng.

“Cô ở đâu, ra đây cho tôi!”

Gọi ra sâu độc, Hồng Phật vẫn sợ hãi, bởi vì cô ta không biết Lãnh Nhan đang ở đâu, những sâu độc này đương nhiên không có đất dụng võ.

“Làm màu.”

Ở hiện trường trống rỗng truyền tới tiếng cười mỉa của Lãnh Nhan, giọng nói vừa dứt, cô ta xuất hiện một cách quỷ dị ở đằng sau Hồng Phật, con dao trong tay đã kề vào cổ của Hồng Phật.

Bình luận

Truyện đang đọc