CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1062

“Gia chủ, mau chóng đồng ý với anh ta đi, đuổi Hồ Minh Chính ra khỏi gia tộc!”

“Nhà họ Hồ không thể bị diệt vong!”

“…”

Trong lúc nhất thời, tất cả các thành viên nhà họ Hồ đều căm thù Hồ Minh Chính, tuyên bố muốn đuổi anh ta ra khỏi gia tộc.

Dần dần, ánh mắt của Hồ Cương nhìn về phía Hồ Minh Chính cũng buông lỏng hơn.

Nhà họ Hồ vốn dĩ là một gia tộc thanh đạm như nước, tất cả những gì mọi người nghĩ đến là làm thế nào để giành được ích lợi, vì thế mà bọn họ không ngần ngại giết hại đồng bào.

Sắc mặt Hồ Minh Chính thay đổi rõ rệt khi thấy mọi chuyện không ổn, nắm chặt tay Hồ Cương: “Ông nội, cháu là cháu ngoại của ông, ông không thể từ bỏ cháu!”

Không ngờ Hồ Cương cũng nghiêm mặt trịnh trọng: “Đúng vậy, cháu là cháu ngoại của ông. Nhưng gia tộc đang gặp nạn, có phải đứa cháu ngoại như cháu nên đứng ra chia sẻ mọi chuyện giúp ông không?”

Hồ Minh Chính nghe vậy thì sắc mặt nhất thời trắng bệch.

Anh ta biết rằng ông nội thật sự đã từ bỏ mình.

Chỉ thấy Hồ Cương nghiêm túc nhìn về phía Vương Nhất, nói: “Vương Nhất, oan có đầu, nợ có chủ. Cậu cứ dẫn đứa cháu này đi đi, sống hay chết tùy cậu định đoạt!”

Thấy vậy, Vương Nhất cũng nở một nụ cười thâm thúy, anh đã gieo một mầm móng hận thù vào nhà họ Hồ.

Hôm nay, Hồ Cương có thể từ bỏ Hồ Minh Chính để bảo vệ bản thân, vậy thì ngày mai ông ta cũng có thể từ bỏ bất cứ người nào trong gia tộc!

Chẳng qua không ai phát hiện ra mối nguy hiểm ngầm này mà thôi.

Nhưng mà Vương Nhất cũng không có ý định đón nhận, anh chỉ nhìn Hồ Cương với vẻ mặt trêu tức: “Nếu Hồ gia chủ đã biết lý lẽ như vậy thì mau chóng ra tay đi, thanh lý môn hộ vì gia tộc họ Hồ!”

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, sắc mặt Hồ Cương cũng thay đổi, oán hận nhìn Vương Nhất: “Cậu muốn tôi làm kẻ ác!”

“Nếu không thì sao?”

Vương Nhất hờ hững hỏi ngược lại: “Gia tộc của các người thật xui xẻo khi có một đứa cháu trai như vậy. Nếu đã là ân oán trong nội bộ thì đương nhiên phải do ông tự mình ra tay rồi!”

“Ông “chính nghĩa tận trời” như vậy, tôi tin rằng chuyện này truyền đi nhất định sẽ được người đời “tán dương rộng rãi”!”

Khuôn mặt Vương Nhất vô cùng nghiêm túc, chỉ thiếu chưa vỗ tay ca tụng Hồ Cương.

Hồ Cương tức giận đến mức suýt nữa phun ra một ngụm máu, ôm chặt ngực, trái tim lại đau đớn.

“Ông nội, anh ta đang cố tình châm ngòi ly gián, khiến ông rơi vào cái hố bất trung bất nghĩa!”

Hồ Minh Chính hét lớn, nhưng sắc mặt ngày càng hoảng loạn.

“Cháu câm miệng cho ông!”

Hồ Cương gầm to, sắc mặt tối sầm lại.

Đây mới là chiêu thức giết người của Vương Nhất, anh cũng chỉ ép buộc thôi, còn mọi hành động độc ác đều do Hồ Cường thực hiện.

Danh tiếng của nhà họ Hồ sẽ rơi xuống đáy vực, không người nào lại muốn hợp tác với một gia tộc đã tự tay gi.ết ch.ết cháu ruột của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc