CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 707

“Châu Mỹ Ngọc, bà không phải con người!”

Lý Thiên Dương bảo vệ Lý Mộng Đình ở sau lưng mình, vẻ mặt đầy tức giận: “Lúc đầu tôi đồng ý gả Mộng Đình vào nhà họ Văn vì con bé thật sự thích thằng nhóc kia. Nhưng bây giờ nó lại dám đánh Mộng Đình, tôi là người đầu tiên phản đối chuyện hôn sự này!”

“Muốn kết hôn thì bà tự mình cưới đi!”

“Ông im miệng cho tôi!”

Những lời này hoàn toàn chọc giận Châu Mỹ Ngọc, bà ta giống như một phụ nữ chanh chua, vô cùng tức giận: “Tôi nuôi dưỡng nó hơn hai mươi năm, nó cũng nên trả lại cho tôi.”

Nói xong bà ta nhìn về phía Lý Mộng Đình và gằn từng chữ một.

“Văn Thái đánh con nhất định là do con làm gì đó không tốt. Con phải tự tìm nguyên nhân từ bản thân mình, đừng đổ trách nhiệm cho Văn Thái! Hôn sự này, con không muốn gả cũng phải gả, nếu không mẹ sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với con, đã hiểu chưa?”

Lý Mộng Đình ngơ ngác nhìn Châu Mỹ Ngọc đang gào thét với mình, đôi mắt đã sớm đỏ lên.

Cô ta không ngờ mẹ ruột của mình lại có thể mặc kệ mình bị Văn Thái đánh bị thương toàn thân, bà ta vẫn nhất quyết muốn cô ta gả vào nhà họ Văn.

Đây là muốn ép buộc cô ta đi vào hố lửa!

Trong cơn tuyệt vọng, Lý Mộng Đình đột nhiên nghiến răng đẩy mạnh Châu Mỹ Ngọc ra và chạy khỏi căn nhà này.

“Này, con muốn đi đâu…”

Khi không còn nghe thấy tiếng mắng chửi vừa sợ hãi vừa tức giận của Châu Mỹ Ngọc nữa, Lý Mộng Đình đã chạy ra ngoài một quãng dường dài, sau đó cô ta mới ngừng lại thở hổn hển.

Đây là lần đầu tiên cô ta thất vọng với ngôi nhà này.

Dòng người đi qua đi lại đông nghịt, Lý Mộng Đình đứng một mình ở ngã tư đường nhưng lại không biết phải đi về đâu.

Lách tách lách tách…

Bầu trời bắt đầu đổ mưa, những người đi đường rối rít bung ô ra che.

Lý Mộng Đình cũng muốn che ô, nhưng lại nhận ra mình đi quá vội vã nên đã không mang theo.

Nước mưa rất nhanh làm ướt áo cô ta, Lý Mộng Đình rùng mình vì lạnh.

So với sự lạnh lẽo của cơ thể thì trong lòng cô ta còn lạnh hơn.

Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, lớn đến mức Lý Mộng Đình cũng không thể chịu được nữa, cô ta bước đến một góc nhỏ nào đó trong thành phố rồi cuộn mình lại, ôm chặt đầu gối để sưởi ấm cho bản thân.

Lúc này, một bóng người chậm rãi bước đến trước mặt cô ta.

Chiếc ô màu đen đủ lớn để che cho hai người.

Anh vươn chiếc ô về phía trước, che chắn toàn bộ cơ thể của Lý Mộng Đình.

Nhờ vậy, nước mưa cũng không thể rơi vào người cô ta.

Cũng không biết có phải do lạnh hay không nhưng thân thể của Lý Mộng Đình lại khẽ run, cô ta cứng ngắc ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy một khuôn mặt rất bình tĩnh.

 

Bình luận

Truyện đang đọc