CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1073

“Vương Nhất, hành động của cậu là giam giữ người khác, cậu không sợ tôi gọi người đến ư?”

Hồ Cương tái mặt, tức đến nỗi cả người run rẩy.

Ông ta đã cảm thấy không ổn. Tuổi cao, cũng gần bảy mươi, cộng thêm bệnh thấp khớp, quỳ đến tận bây giờ, đầu gối đã rất đau.

Nhưng Vương Nhất lại cười châm biếm: “Được đó, ông gọi đi, tốt nhất là gọi người trong cục đến, xem thử ai bắt ai.”

Nói xong, Vương Nhất đi ra ngoài, gọi điện cho Khương Nhã My, nói chuyện Hồ Hoàng Việt đã có phản ứng ngón tay cho cô ta nghe.

Hồ Cương im lặng không nói gì. Vì một khi ông ta gọi người đến, Vương Nhất chắc chắn sẽ vạch trần những chuyện không muốn ai hay của nhà họ Hồ làm trước đây, đến lúc đó, người chết chính là bọn họ.

Một bề dưới nhìn Hồ Cương cắn răng kiên trì, không nhịn được ngẩng đầu lên nói: “Anh bảo chúng tôi quỳ cũng được, vì chúng tôi còn trẻ, không sao cả, nhưng ông nội đã lớn tuổi, còn quỳ nữa thì sẽ mất mạng!”

Vương Nhất gọi điện xong, Khương Nhã My nói, đây là dấu hiệu sắp tỉnh, nghe vậy anh cũng yên tâm.

Trở lại phòng, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh: “Tuổi cao không phải là lý do để tránh bị trừng phạt. Bây giờ biết đau, biết xót, cũng đã muộn rồi.”

“Hai mươi năm trước, khi ông già này đuổi Hồ Hoàng Việt ra khỏi nhà họ Hồ, còn giết vợ sắp cưới của ông ấy, nhưng có người nào đứng ra nói đỡ một câu cho ông ấy không? Khi ông già này dung túng cho cháu ngoại, mưu đồ đâm chết Hồ Hoàng Việt, có bao giờ từng nghĩ đến một cô gái vô tội suýt mất ba mình lần nữa không?”

Giọng anh không nặng, nhưng từng chữ lại như nhát dao đâm vào tim mọi người.

Ngay sau đó, Tô Thắm đỏ ửng hai mắt, nước mắt lăn dài.

Nhìn Tô Thắm đứng cạnh, rơi nước mắt nhưng không phát ra tiếng, trái tim Hồ Cương khẽ run lên, ông ta lẩm bẩm: “Lẽ nào cô gái nhỏ này chính là con gái của nó?”

“Đúng vậy.”

Vương Nhất bình tĩnh: “Cô ấy chính là con gái của Hồ Hoàng Việt.”

Sau đó, lại nhìn sang Tô Thắm, trầm giọng nói: “Tô Thắm, họ là gia tộc mà ba em vốn thuộc về, chính họ hại em mất mẹ, rồi lại suýt mất cả ba.”

“Bây giờ, phải chuộc tội cho em và Hồ Hoàng Việt.”

Vẻ mặt anh u ám, thật ra, đi đến bước này, đây không phải là điều anh muốn.

Bởi vì, thù hận cần dùng chính thù hận để kết thúc thì bao giờ mới giải quyết được ân oán. Báo thù chỉ khiến lương tâm của mình cảm thấy an ủi mà thôi. Nhưng người đã mất, sẽ không bao giờ có thể quay trở lại.

Quả nhiên, Vương Nhất đã vạch trần thân thế của Tô Thắm, hai mắt cô ta lập tức đỏ ửng.

Cô ta nhìn một lượt mọi người nhà họ Hồ, nhìn rất kỹ, giống như muốn ghi nhớ hết mắt của họ vậy.

Nhưng đối mặt với ánh mắt của Tô Thắm, mọi người trong nhà họ Hồ lại rất chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt cô ta.

Thu tầm mắt lại, lúc này Tô Thắm mới nói câu đầu tiên.

“Vì sao các người lại làm như vậy?”

Giọng Tô Thắm rất nhẹ, không hề trách móc, chỉ vô cùng đau lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc