CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1119

Hôm sau.

Sau khi thức dậy, Vương Nhất nhìn đồng hồ, sắp xếp xong lịch trình hôm nay.

Buổi sáng đi gặp con gái của Hạ Lãm, buổi chiều lại đi gặp Lý Khinh Hồng.

Vừa nghĩ đến vợ con ba ngày không gặp, trên mặt Vương Nhất lại hiện lên ý cười dịu dàng.

“Cậu Vương, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của Hạ Lãm

Vương Nhất ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài: “Xuất phát thôi.”

Hạ Lãm lập tức dẫn đường phía trước, hai mươi phút sau, bọn họ đi tới bệnh viện của nhà họ Hạ.

Đẩy mở cửa phòng bệnh VIP, Vương Nhất lập tức nhìn thấy cô gái đang ngẩn người ngắm nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ.

Vì quá tập trung, ngay cả mấy người nhóm Vương Nhất đi vào mà cô ta cũng không phát hiện ra.

“Trân .”

Hạ Lãm nhẹ nhàng gọi một tiếng, giọng điệu dịu dàng, hoàn toàn khác với lúc khiển trách Hạ Khiêm tối qua.

Vương Nhất thầm nghĩ, chắc chắn ông ta rất yêu thương con gái.

Nghe thấy có người gọi tên mình, cô gái mới xoay người lại, sau đó vui mừng cười một tiếng.

“Ba.”

Nhưng ngay sau đó, cô ta đã nhìn thấy Vương Nhất đứng sau lưng Hạ Lãm.

“Cậu ấy là người đã cứu con hôm đó.”

Hạ Lãm khẽ mỉm cười, nói xong, ông ta bèn rời khỏi phòng bệnh, để lại không gian riêng cho Vương Nhất và con gái.

Hành động này khiến Vương Nhất có ấn tượng tốt với Hạ Lãm hơn nhiều.

“Anh là người đã cứu tôi hôm qua sao?”

Vì kích động, trên khuôn mặt tái nhợt của cô gái thoáng ửng đỏ, hai màu đỏ trắng làm nền cho nhau, màu đỏ càng đỏ, màu trắng cũng càng trắng.

“Tôi tên Hạ Trân, tôi có thể biết tên của anh không?”

Cô ta cẩn thận đưa tay ra với Vương Nhất, lúc này Vương Nhất mới phát hiện thật ra cô gái tên Hạ Trân này rất xinh đẹp.

Mắt ngọc mày ngài, ngũ quan xinh đẹp như búp bê, đặc biệt là đôi mắt to của cô ta… Đây là đôi mắt đẹp và thuần khiết nhất mà anh từng thấy.

Không hề có tính toán và âm mưu, chỉ có hy vọng với thế giới này.

“Vương Nhất.”

Anh nói ra tên của mình, đồng thời duỗi tay ra bắt tay với Hạ Trân.

Hai bàn tay một lớn một nhỏ vừa chạm vào nhau đã buông ra, Vương Nhất quan sát Hạ Trân, Hạ Trân cũng nhìn Vương Nhất.

Trong mắt cô ta chứa đựng vẻ sợ hãi, cũng có tò mò, giống như một con mèo mướp gặp được thức ăn, từng chút từng chút, chậm rãi tiếp cận.

 

Bình luận

Truyện đang đọc