CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 737

Nước chảy về nơi thấp, con người đi lên nơi cao.

Không có dòng họ nào huy hoàng mãi mãi, sau vinh quang tột cùng là suy tàn cùng cực.

Vì vậy, mọi người đều không ngừng leo lên, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để gia tộc ngày càng phát triển.

Bởi họ hiểu rằng một khi thành công thì họ sẽ sống, còn nếu thất bại thì chẳng còn gì cả.

Hồ Hoàng Việt được thừa hưởng mọi thứ từ nhà họ Văn, địa vị xã hội của ông ta lập tức trở nên cao hơn. Trong phút chốc, ông ta trở thành miếng bánh ngọt mà mọi người tranh giành.

Văn Cung Hiển, người đã mất tất cả, đột nhiên già đi cả chục tuổi, không còn tràn đầy khí lực, chỉ là một ông già cô đơn sắp chết.

Còn Văn Thái thì chưa kịp hoàn hồn sau việc nhà họ Văn diệt vong. Hôm nay là hôn lễ của anh, cứ tưởng đây là điểm khởi đầu cho sự thịnh vượng của nhà họ Văn, nhưng không ngờ, nó lại trở thành dấu chấm hết cho lịch sử của gia tộc.

Châu Chí Kiên, Châu Mỹ Ngọc và những người khác cũng nhìn Văn Cung Hiển. Họ không cảm thấy đau lòng, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm,

Ít nhất, khi nhà họ Văn sụp đổ, không còn ai truy cứu chuyện Vương Nhất cướp dâu nữa.

Hồ Hoàng Việt nhận danh thiếp của người đại diện nhà họ Hạ và họ Lục, nhưng lại không nhận danh thiếp của người đại diện nhà họ Hồ, thậm chí còn ngó lơ, chuyện này khiến sắc mặt của người đại diện nhà họ Hồ trở nên vô cùng tệ.

Tuy nhiên, trong tình huống hiện tại, hắn nuốt bồ ngọt làm hòn, ánh mắt loé lên một tia hung ác rồi rời hỏi hiện trường.

Trong mắt La Chí Viễn không hề có một tia thương hại, ông ta nhìn Vương Nhất rồi kính cẩn nói: “Ngài Vương, kết quả như vậy có khiến ngài hài lòng không?”

Vương Nhất hờ hững gật đầu: “Hiện giờ nhà họ Văn đã không còn như xưa rồi. Dừng tay đi, bọn họ có thể sống qua ngày mai hay không thì phải xem số mệnh của họ.”

“Vâng, thưa ông chủ.”

Sau đó không còn việc của họ nữa, La Chí Viễn dẫn Hồ Hoàng Việt, Tăng Quốc Vinh và những người khác trong thương hội rời đi.

Lý Mộng Đình sửng sốt không nói nên lời, lúc đầu cô ta không hiểu câu nói đó của Vương Nhất có ý nghĩa gì, nhưng sau khi nhìn phản ứng của các gia tộc lớn ở Thành phố Giang, cô ta lập tức hiểu ra.

Sau khi chúc mừng, đại diện của thế lực đứng đầu Thành phố Giang là nhà họ Hạ và nhà họ Lục đều nhìn Văn Cung Hiển bằng ánh mắt lạnh lùng: “Gia chủ Văn, chúng ta có nên giải quyết oán mới nợ cũ không nhỉ?”

“Mấy người muốn làm gì?”

Cuối cùng Văn Thái cũng hoàn hồn, sắc mặt anh ta trở nên cực kỳ kinh hãi.

“Làm gì sao? HAHA….

Thiếu gia nhà họ Hạ, Hạ Phi Long cười lạnh: “Mấy năm trước, một người anh họ xa của tôi bị tai nạn xe cộ. Kẻ sát nhân vẫn còn lởn vởn ngoài vòng pháp luật. Chẳng lẽ không phải vì anh đã ngấm ngầm xúi giục sao?”

“Cả nhà họ Lục chúng tôi nữa..”

Lục Kiệu cười giễu, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Không ai ở thành phố Giang không biết bản tính lãng tử của tôi, nhưng là anh không chỉ giam cầm người phụ nữ mà tôi yêu thương mà còn tra tấn cô ấy khắp người toàn là vết thương. Cuối cùng còn bán cô ấy ra nước ngoài! “

Bình luận

Truyện đang đọc