CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1093

Buổi đấu giá Giang Thành đã tổ chức rất nhiều năm rồi, mỗi năm đều thu hút rất nhiều nhà giàu có máu mặt tham gia, cũng thường có một vài người không có phận sự lẻn vào.

Vì thế, lục soát người là một trong những tiết mục không thể thiếu.

Trước kia cũng từng xảy ra chuyện như thế.

Khoảng ba năm trước, một người đàn ông áo vải bị cho rằng là tên trộm lẻn vào buổi đấu giá, bên tổ chức đấu giá cũng lục soát người, nhưng lại tìm ra một tấm thẻ đen bản giới hạn toàn cầu.

Sau đó cái tên của ông ta đang vang danh khắp giới kinh doanh.

Ông ta tên Thương Kính Tùng, Thương Si nổi tiếng trong Thất Si.

Nhưng trường hợp như thế vẫn là thiểu số, đa số người vẫn có lòng tham, huống hồ bọn họ đã điều tra được thân phận của Vương Nhất rồi, anh chỉ là một tên ở rể bám váy phụ nữ mà thôi.

Cho nên Hạ Khiêm và Lục Kiệu nghĩ Vương Nhất chắc chắn là lẻn vào, quyết tâm làm khó anh.

Quả nhiên bọn họ vừa nói xong, đã có một ông lão mặc vest xuất hiện.

Ông lão có mái tóc hoa râm, nhưng bước đi lại rất vững vàng, hơn nữa trên người còn mang theo một cảm giác thân sĩ quý tộc.

“Là ông Hàn của ban tổ chức!”

“Nghe nói người tổ chức của mỗi buổi đấu giá đều khác nhau, không ngờ lần này lại là khách khanh của thương hội Chim Ưng Đỏ, ông Hàn!”

“Xem ra thương hội Chim Ưng Đỏ rất chú trọng buổi đấu giá lần này.”

Ông lão tóc bạc vừa xuất hiện, xung quanh đã vang lên tiếng thảng thốt, mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

Hạ Khiêm lạnh lùng híp mắt lại: “Tên ranh con, cậu toi đời rồi, người tổ chức lần này là khách khanh của thương hội Chim Ưng Đỏ, ông Hàn, ông Hàn là người nổi tiếng công bằng, nếu cậu không thể đưa vé vào ra, tối nay cậu khó mà giữ được mạng mình đấy.

“Cả các người nữa!”

Sử Kiến cũng chỉ vào đám người Đồng Yên Nhiên, ra vẻ hả hê: “Các người thân thiết với tên sao chổi này như thế, dù không bị đuổi ra ngoài cũng sẽ bị mất tư cách đấu giá, tôi xem cô về nhà ăn nói thế nào.”

Đồng Yên Nhiên tỏ vẻ vô cùng căng thẳng, đây là lần đầu tiên cô ta tiếp xúc gần với một nhân vật lớn như thế, chỉ khí thế kia đã khiến cô ta không nói được ra tiếng rồi.

Trong lúc nhất thời, ngay cả lòng can đảm để nói chuyện cũng không có.

Nhưng Vương Nhất lại như không nghe thấy lời của bọn họ, cười như không cười nhìn ông lão tóc bạc đang từ từ đi xuống.

Nhắc tới cũng rất trùng hợp, không ngờ người tổ chức buổi đấu giá hôm nay lại là Hàn Vượng mà anh từng có duyên gặp mặt một lần.

Lúc này, ông ta vẫn chưa nhìn thấy Vương Nhất, ông ta đi tới trước mặt Hạ Khiêm, lạnh lùng hỏi: “Là ai không có vé mà lẻn vào đây?”

Hạ Khiêm vội chỉ về phía Vương Nhất: “Ông Hàn, chính là cậu ta, rõ ràng không có vé vào lại lén lẻn vào đây, đúng là không coi ông ra gì!”

“Cả bọn họ nữa, đã đến muộn rồi lại tránh khỏi bảo vệ, lén đi vào đây!”

Bình luận

Truyện đang đọc