CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1732

“Cảm ơn.”

Bông nhiên Diệp Thúy Như ch ảy nước mắt, cô ta vừa khóc vừa cười.

“Cô khóc gì chứ?”

Sắc mặt Vương Nhất thay đổi.

Diệp Thúy Như không trả lời câu hỏi của Vương Nhất, mà chỉ nhìn anh, nói: “Vương Nhất, chỉ cần anh hiểu rõ một chuyện, dù cho tôi có làm gì đi chăng nữa cũng sẽ không gây bất lợi cho anh, được chứ?”

“Cô có ý gì?”

Ánh mắt Vương Nhất hơi thay đổi, anh nhíu mày hỏi.

Trước kia Diệp Thúy Như cũng ngầm ám chỉ như vậy, nhưng chẳng bao lâu sau, cô ta đã khiến cho công ty của Lý Khinh Hồng bị sụp đổ.

Bây giờ khi nghe thấy vậy, trong lòng Vương Nhất cảm thấy có linh cảm không lành.

Nhưng Diệp Thúy Như lại chẳng giải thích gì thêm.

Vương Nhất thầm để ý, sau đó chờ Diệp Kình Hiên đến đây.

Khoảng 40 phút sau, Diệp Kình Hiên bước vào văn phòng.

“Ngài Vương, đã lâu không gặp!”

Theo sau anh ta là Đồng Yên Nhiên, cô ta vân mặc một chiếc váy đỏ như xưa, khi thấy Vương Nhất, gương mặt cô ta tràn ngập vui sướng.

“Đã lâu không gặp.”

Vương Nhất chào hỏi, sau đó đến trước mặt Diệp Kình Hiên, đấm một phát vào đống cơ bắp sắp nổ tung của anh ta, cười nói: “Có vẻ trong khoảng thời gian này anh cũng không lười biếng, tiến bộ nhiều đấy.”

Diệp Kình Hiên cũng chỉ mỉm cười: Ngài Vương, tôi không dám lười biếng, dạo gần đây tôi vấn luôn huấn luyện theo phương pháp của giáo quan Khương, đã luyện được nội kình.”

“Vậy sao?”

Vương Nhất nheo mắt: “Đến đây, đốc hết sức đấm tôi một phát.”

Diệp Kình Hiên không từ chối, anh ta đốc hết sức, đấm thật mạnh về phía Vương Nhất.

Rầm!

Vương Nhất dùng tay đỡ nắm đấm kia, vậy mà anh lại cảm nhận được một tia kình đạo mạnh mẽ.

Vẻ mặt anh tràn đầy kinh ngạc: “Khá đấy, đây đúng là nội kình rồi.”

Nghe thấy Vương Nhất tán thành, Diệp Kình Hiên cũng vô cùng kích động.

“Tôi gọi mọi người đến đây để đại diện cho Diệp thị tham gia vào đại hội Bắc Cảnh, lần này cô ta là người đại diện cho Diệp thị.”

Vương Nhất chỉ vào Diệp Thúy Như.

“Kim Thúy Như?”

Bồng nhiên sắc mặt của Diệp Kình Hiên và Đồng Yên Nhiên đều thay đổi nhanh chóng.

Diệp Thúy Như cũng nhìn chăm chăm Diệp Kinh Hiên, rồi bỗng đến gần anh ta, hỏi: “Anh là Diệp Kình Hiên đúng không?”

Vẻ mặt Diệp Kình Hiên vô cùng ngạc nhiên: “Đúng thế, sao vậy?”

“Cái vòng tay này của anh ở đâu ra?”

Diệp Thúy Như nhìn chăm chăm cái vòng mà Diệp Kình Hiên đang đeo trên cổ tay, giọng nói run rẩy.

Bình luận

Truyện đang đọc