CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1551

Mà vẫn thụt lùi?

Trước đây, phải mạnh như thế nào chứ?

Lúc này, Diệp Thúy Như mới nhớ tới một chuyện nhỏ cách đây đã lâu.

Lúc ấy không để ý nhưng bây giờ nghĩ lại, cô ta thấy lạnh cả người!

Lúc đó Vương Nhất vừa mới trở về Thiên An, lúc cô ta còn gọi là Kim Thúy Như, đã từng động dụng mối quan hệ và tài nguyên của mình để thu thập một phần tư liệu chi tiết của Vương Nhất từ lúc sinh ra đến hiện tại.

Tất cả tư liệu đều có hết, duy chỉ có năm năm giữa là trống không.

Bất cứ cơ quan và phòng ban nào trong thể chế, cho dù tra thế nào cũng không thể tra được.

Như thể Vương Nhất đã bốc hơi khỏi nhân gian một cách vô căn cứ trong năm năm này!

Bây giờ cô ta đã hiểu rồi.

Không phải cô ta không tra được, mà là hồ sơ của Vương Nhất đã bị người khác cất giấu và bảo vệ!

Lúc này, Diệp Thúy Như đã ở rất gần với chân tướng.

Người có tư cách kiểm tra tư liệu của Vương Nhất trong cả nước, chỉ có một người!

Vương Nhất nhìn về phía Nhậm Gia Luân, cười haha và nói: “Cửa đầu tiên này, coi như tôi thắng rồi chứ?”

“…”

Nhậm Gia Luân không nói gì.

Người đàn ông vạm vỡ của hiệp hội võ đạo kia cũng không nói gì.

Mặt anh ta đen như đáy nồi.

Nhậm Gia Luân nói với người đàn ông vạm vỡ kia: “Tên tiểu tử đó từng đi lính, chống đẩy là một hạng mục bắt buộc học ở chiến vực, năm phút làm được con số này cũng không khó.”

“Vòng bắn súng tiếp theo mới là vòng khá quan trọng.”

Nhậm Gia Luân tỏ vẻ rất hiểu biết về chiến vực, Vương Nhất lại nghe thấy và lắc đầu.

Đúng là chống đẩy là hạng mục phải học nơi chiến vực nhưng làm được con số này.

Vương Nhất có thể khẳng định ngay cả Lãnh Nhan cũng không làm được.

Đừng nói là người khác.

Nghe thấy vậy, sắc mặt vốn khó coi của người đàn ông vạm vỡ kia cũng dịu đi một chút.

Vòng thứ hai là bắn súng, anh ta mỗi ngày đều luyện ám khí phi tiêu.

Anh ta cũng biết một chút về súng.

Muốn thắng Vương Nhất, quá đơn giản rồi.

Mặc dù Vương Nhất đã từng đi lính nhưng cũng chỉ là lính hậu cần, đã đừng đụng tới súng chưa thì không biết…

“Vòng thứ hai là bắn súng, để tôi nói một chút về quy tắc.”

Nhậm Gia Luân chỉ vào một đường thẳng và nói: “Các cậu đứng ở đây bắn, ai bắn trúng hồng tâm người đó thắng, nếu đều không bắn trúng hồng tâm thì xem ai cách gần hồng tâm hơn để phán định…”

Bình luận

Truyện đang đọc