CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

Chương 248

Ngữ khí của Lý Thiên Dương nghiêm túc khó tả: “Tiểu Nhất, ba chỉ muốn hỏi thử, vụ tài trợ thế nào rồi, con không cần miễn cưỡng bản thân đâu, nếu không tìm được tài trợ thì thôi cũng được, để ba tự nghĩ cách….”

“Ba, con tìm được rồi.”

Lý Thiên Dương còn chưa kịp nói xong thì Vương Nhất đã cười cười ngắt lời ông.

Đầu dây bên kia bỗng im bặt, ngay sau đó Lý Thiên Dương ngạc nhiên hô lên: “Con nói thật sao?”

Vương Nhất cười nói: “Vài người bạn của con mấy năm gần đây làm ăn khá khẩm nên khi con vừa nói với bọn họ thì họ liền muốn đầu tư cho chúng ta.”

“…”

Nghe Vương Nhất nói xong, Lý Thiên Dương không đáp lại lời nào, mà chỉ chìm vào trầm mặc.

Một lúc lâu sau, ông cười khổ nói: “Tiểu Nhất, ba không phải kẻ ngốc, căn bản không có chuyện bạn bè hay may mắn đúng không. Con thành thật nói ba biết đi, mọi chuyện đều do một mình con giải quyết đúng không?”

Vương Nhất im lặng hồi lâu rồi nghiêm túc gật đầu: “Vâng.”

“Sao con làm được chuyện này?”

Lần này, Vương Nhất không trả lời, bây giờ anh vẫn chưa thể để cho bất cứ ai biết bí mật của mình được.

Lý Thiên Dương cũng không ép anh, ông nhẹ giọng nói: “Con không nói cũng không sao, ba nói thật với con, ba xem con là con ruột còn hơn cả Mộng Đình nữa.”

“Con biết.” Giọng của Vương Nhất hơi trầm trọng.

“Ba rất yên tâm vì con đã sống tốt, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì con cũng đừng chịu đựng một mình.”

“Có lẽ bây giờ ba không giúp được gì cho con, nhưng ba là ba của con. Nếu cần phải vì con chắn mưa chắn gió thì ba nhất định sẽ chắn cho con.”

“Cuối cùng, ba muốn cầu xin con một việc…”

Nói đến đây, Lý Thiên Dương thở dài, giọng ông hơi nghẹn ngào: “Con có thể cho nhà họ Lý một con đường sống không?”

“…”

Bàn tay cầm điện thoại siết chặt, Vương Nhất không đáp lời nào.

“Ba biết bọn họ và con có những hiểu lầm sâu sắc, nhưng dù sao thì họ cũng là người thân của con, hơn nữa họ cũng đã nhận hình phạt thích đáng rồi, con…..tha cho bọn họ một lần đi.”

Nghe lời những lời cầu tình khẩn thiết của Lý Thiên Dương, Vương Nhất nhắm chặt hai mắt lại.

Lý Mộng Đình trở mặt thành thù, Châu Mỹ Ngọc xấu xa độc ác, Lý Xung cáo già, Châu Mỹ Hoa châm chọc khiêu khích….tất cả những gương mặt xấu xí ghê tởm của nhà họ Lý lần lượt hiện lên trong đầu anh. Cuối cùng, mọi thứ đều biến thành hình ảnh Lý Thiên Dương thành khẩn xin lỗi anh vì những gì bọn họ đã làm.

Vương Nhất mở mắt ra, tất cả đều biến mất.

Anh thở dài trong lòng, ba vẫn quá mềm lòng.

“Được.” Vương Nhất đồng ý với thỉnh cầu của Lý Thiên Dương.

“Cảm ơn con.”

Lý Thiên Dương biết ơn từ tận đáy lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc