CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 325

Châu Mỹ Ngọc cũng phụ họa theo: “Đúng đấy, trước kia không phải tên phế vật đó rất mê đắm con sao?”

Lý Mộng Đình không thể lay chuyển, chỉ đành bất chấp đồng ý: “Vậy được…”

“Nếu cháu làm được việc này, ông sẽ thưởng cho cháu một căn biệt thự hướng sông.”

“Thật sao?”

Nghe thấy biệt thự hướng sông, ánh mắt của Lý Mộng Đình lập tức trở nên nhiệt huyết.

“Còn có thể giả sao?”

Châu Chí Kiên đột nhiên nói: “Đúng rồi, cháu và cậu Trần Cảnh kia thế nào rồi?”

Soạt…

Lời này vừa được nói ra, sắc mặt của tất cả các thành viên nhà họ Lý trở về nhà mẹ đẻ đều thay đổi rõ rệt.

“Chuyện này……”

Khi Lý Mộng Đình đang lưỡng lự không biết nói ra thông tin về cái chết của Trần Cảnh như thế nào cho khéo, Châu Chí Kiên bật cười haha, xua tay nói: “Được rồi, ông không hỏi nữa, chuyện của bọn trẻ các cháu, tự mình xem xét mà làm, đợi cơ hội thích hợp thì theo ông đến nhà họ Trần một chuyến, xác định hôn sự.”

“Được, được ạ…”

Khuôn mặt của Lý Mộng Đình đầy vẻ khó xử, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Châu Chí Kiên dẫn theo người của nhà họ Châu rời đi, Lý Mộng Đình liếc nhìn Châu Mỹ Ngọc: “Mẹ, phía bên nhà họ Trần, phải giải thích thế nào?”

“Có thể giấu bao lâu thì giấu, hơn nữa, người cũng không phải do chúng ta giết, chúng ta sợ cái gì?”

Châu Mỹ Ngọc nói với vẻ hung dữ: “Nhiệm vụ cấp thiết hiện tại chính là tìm hiểu rõ nội tình của tên phế vật kia.”

Công ty Áo Tân đã hoạt động trở lại, Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh cũng nhanh chóng rời đi rồi.

Vương Nhất nhìn Lý Thiên Dương: “Ba, chúng ta cũng về nhà thôi.”

Lý Thiên Dương gật đầu, mặc dù trong lòng có hàng vạn câu hỏi nhưng ông ta cũng không hỏi ra.

“Này, đợi một chút…”

Đột nhiên, phía sau truyền đến giọng nói của Châu Mỹ Ngọc.

Châu Mỹ Ngọc dẫn theo đám người Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Hòa đuổi lên, theo sau Vương Nhất và Lý Thiên Dương.

Lý Thiên Dương định hỏi, nhưng Vương Nhất đã đi trước một bước, híp mắt lại quan sát bọn họ.

“Các người không về nhà mẹ đẻ, theo qua đây làm gì?”

“Cậu…”

Châu Mỹ Ngọc vừa muốn nổi giận, nhưng nghĩ tới lời nói của Châu Chí Kiên, bà ta bèn nén lửa giận xuống, nặn ra một nụ cười, nói: “Đương nhiên là cùng nhau về nhà rồi.”

Châu Mỹ Ngọc lại nói với vẻ mặt chân thành: “Tiểu Nhất, dì biết, trước đây dì có chút khắt khe với con, ở tại đây, dì xin lỗi con, mong con đừng tức giận.”

Bình luận

Truyện đang đọc