CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1505

Mạnh Khôi nhìn Lý Mộng Đình với vẻ mặt khinh thường: “Dì hai tôi gả vào nhà họ Văn, vèo một cái trở thành chủ mẫu của nhà họ Văn, chắc chắn biết di sản của nhà họ Văn ở đâu, ngoài lý do này cô tiếp cận dì hai tôi vì cái gì nữa?”

Mạnh Khôi nói xong, Tiết Nguyên, Tiết Lan và Tiết Cẩm Tiên đều nhìn cô ta với nụ cười lạnh.

Lý Mộng Đình trợn to mắt: “Các người đang nói cái gì, nhà họ Văn đã diệt vong, tiền bạc của nhà họ Văn, mẹ nuôi cũng đã quyên góp cho tổ chức từ thiện hết, di sản của nhà họ Văn ở đâu ra nữa?”

“Nhà họ Văn đã diệt vong, nhưng Văn Nam Thành vẫn giấu một món di sản, cụ thể ở đâu chỉ có dì hai và Văn Thái biết.”

Mạnh Khôi giải thích xong lại nhìn sang Văn Bội Cầm: “Dì hai, dì không thể không có lương tâm như vậy được, nhà họ Tiết nuôi dì lâu như vậy, dì vừa gả vào hào môn thì quên chúng cháu cũng thôi đi, di sản của nhà họ Văn này dì không thể nuốt riêng được!”

Giọng điệu của Tiết Lan ôn hòa hơn: “Bội Cầm, nâng tiền thuê phòng lên 150 triệu một tháng, thật ra là do bất lực, cô gả vào nhà họ Văn, không co kéo chúng tôi thì nói mà nghe được sao? Vẫn nên lấy ra đi.”

Người nhà của bà ta một lòng muốn chèn ép bà ta, khiến vẻ mặt Văn Bội Cầm tràn ngập sự đau khổ.

Bà ta rơi nước mắt nói: “Cái này đều là giả, em không biết nhà họ Văn có di sản gì, Nam Thành cũng chưa từng nói cho em nó nằm ở đâu.”

“Không, ông ta chắc chắn từng nói với cô, chỉ là cô không để trong lòng.”

Tiết Nguyên mặt mày tức giận túm lấy vai của Văn Bội Cầm, lay mạnh: “Cô mau nhớ lại!”

“Anh dừng tay!”

Văn Bội Cầm giãy thoát, mặt mày đầy nước mắt: “Em thật sự không nhớ! Anh chị là muốn ép chết em sao?!”

Khuyên nhủ không có tác dụng, Tiết Nguyên, Tiết Lan sớm đã có vẻ mặt lạnh lẽo.

“Nếu đã như vậy thì đừng trách chúng tôi đuổi cô ta ra ngoài.”

Chuyển hết đồ đạc, người của công ty chuyển nhà lại lôi Văn Bội Cầm ra ngoài.

“Dừng tay!”

Lý Mộng Đình bỗng hét lên một tiếng.

Cả căn nhà rơi vào yên tĩnh.

Hai mắt của cô ta đỏ ngầu nhìn những người của nhà họ Tiết, tức giận nói: “Các người không phải muốn đòi tiền hay sao, tôi cho!”

Mạnh Khôi mặt mày mỉa mai: “Cô có tiền sao?”

Lý Mộng Đình cười lạnh móc ra một cái thẻ ném xuống đất: “Trong thể có 300 triệu, tôi trả hai tháng tiền thuê nhà, được rồi chứ?”

Lý Mộng Đình ở Thiên An hoặc ít hoặc nhiều cũng coi là một cô chủ nhỏ, chút tiền này vẫn trả được.

Chỉ là bỏ ra trong ấm ức.

Mạnh Khôi lập tức nhìn Lý Mộng Đình với vẻ mặt đầy kinh ngạc, không ngờ cô ta thật sự lấy ra được nhiều tiền như vậy.

Sau khi trả tiền xong, người của công ty chuyển nhà lại chuyển đồ đạc về chỗ cũ.

Đám người Tiết Lan và Tiết Nguyên cũng rất nhanh đã rời đi.

Trước khi đi, bọn họ hằn học cảnh cáo Văn Bội Cầm.

Bình luận

Truyện đang đọc