CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

Chương 143

“Ba ba!”

Đột nhiên, trong nhà trẻ truyền đến tiếng kêu quen thuộc.

Vương Nhất theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Vương Tử Lam đang được hiệu trưởng mới nâng như tổ tông, đưa đến trước mặt Vương Nhất.

Vương Nhất thuận thế ôm lấy Vương Tử Lam, xoay một vòng, cười nói: “Để ba xem xem, có tè dầm không?”

Đây chỉ là một câu hỏi thăm đơn giản, nhưng sắc mặt của hiệu trưởng bên cạnh lại biến sắc, vội vàng giải thích: “Anh Vương, con gái anh không có tè dầm.”

Vương Nhất hơi ngẩn ra, nhìn hiệu trưởng mấy lần, lúc này mới cười nói: “Cảm ơn cô.”

“Phải làm, phải làm.”

Hiệu trưởng mới lau mồ hôi lạnh trên đầu, sau đó cười đưa một tấm danh thiếp ra nói: “Tôi là Lăng Duy, nhờ phúc của anh Vương, mới được thăng chức lên. Anh Vương yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con gái anh, tuyệt đối không để cô bé chịu chút uất ức nào.”

“Nhờ phúc của tôi?” Vương Nhất nghi ngờ nói.

Sau đó, hình như anh nhớ ra gì đó, quay đầu lại nhìn Lãnh Nhan.

Sau khi Bạch Tiểu Bảo bị đuổi học, nhà trẻ này cũng bị người của cục giáo dục theo dõi, thực hiện một cuộc chỉnh đốn lớn.

Cuộc chỉnh đốn không quan trọng này, đúng là chỉnh ra được một số “cửa hối lộ”

Bộ giáo dục bắt được rất nhiều thầy cô giáo nhận quà, trực tiếp sa thải, nghe nói hiệu trưởng nhà trẻ Cather cũng bị đổi.

Tạo thành cục diện như vậy, đương nhiên là từ tay Lãnh Nhan ra rồi.

Một cuộc điện thoại của cô, người bên dưới bắt đầu tạo áp lực lên bộ giáo dục, nói là chuyện này làm một nhân vật lớn nào đó tức giận, nếu như xử lý không ổn, tự gánh lấy hậu quả.

Người của bộ giáo dục đương nhiên là vừa sợ vừa giận, trực tiếp khai đao với nhà trẻ Cather, còn liên lụy một số trường tiểu trung học quý tộc, một nhóm lớn giáo viên công nhân viên chức đều bị cách chức.

“Cô thật là ác.” Vương Nhất quay đầu lại nhìn Lãnh Nhan, dở khóc dở cười.

Lãnh Nhan lại hừ một tiếng, nói: “Gieo gió gặt bão, ai bảo những người đó không có mắt, chọc đến trên đầu thiếu chủ.”

Vương Nhất nhận danh thiếp của Lăng Duy, lại nói mấy câu, thì đuổi Lăng Duy đi.

Vừa quay lại, đã phát hiện Vương Tử Lam trong ngực nhìn chằm chằm vào Lãnh Nhan đằng sau, giọng sữa hỏi: “Ba ba, sao mắt của chị này lại là màu đỏ?”

Ngay lập tức, sắc mặt Lãnh Nhan trở nên mất tự nhiên, luống cuống tay chân cúi đầu.

Sắc mặt Vương Nhất cũng thay đổi, đồng ngôn vô kỵ, những lời này của Vương Tử Lam, đúng lúc đâm vào chỗ đau của Lãnh Nhan.

Nhưng mà, không đợi Vương Nhất nói gì, Vương Tử Lam lại nở nụ cười: “Thật đẹp.”

“…”

Cơ thể Lãnh Nhan khẽ run lên, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Vương Tử Lam.

Từ trước đến nay, cô đều vì hai mắt của mình màu máu mà có chút tự ti, vẫn là lần đầu tiên nghe có người khen ánh mắt của cô đẹp.

“Tử Lam, gọi chị Lãnh Nhan.” Vương Nhất thừa cơ nói.

“Chị Lãnh Nhan.”

Bình luận

Truyện đang đọc