CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

Chương 275

“Là gì?”

Vương Nhất bình tĩnh hỏi.

Anh phản ứng như vậy đã khiến Đồng Thiên Tường nổi điên: “Cậu sẽ bị toàn bộ hiệp hội võ đạo truy nã, thứ cậu phải đối mặt chính là toàn bộ hiệp hội võ đạo!”

Nói xong, anh ta còn tưởng rằng Vương Nhất sẽ sợ hãi, sẽ hoảng loạn, nhưng đáng tiếc, từ đầu đến cuối Vương Nhất vẫn bình tĩnh như vậy.

Thậm chí, khi nghe đến câu cuối cùng, anh còn cười giễu, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười.

“Cậu cười cái gì?” Đồng Thiên Tường cảm thấy bị xúc phạm.

Vương Nhất nhấp một ngụm cà phê rồi chậm rãi nói: “Không biết tôi có bị Hiệp hội võ đạo truy nã hay không, nhưng tôi biết anh sẽ sớm bị Cảnh sát Bạch này bắt giữ.”

“Tôi?”

Nghe vậy, Bạch Yến đứng bên cạnh anh vốn đã sững sờ lại càng thêm bối rối: “Tại sao tôi phải bắt anh ta?”

“Cảnh sát Bạch, cô bị tôi doạ sợ rồi sao? Chuyện này mà cũng không phát hiện ra à.” Vương Nhất mỉm cười hỏi cô ta.

Bạch Yến yên lặng đứng đó, khuôn mặt cô ta đỏ bừng.

Vì đúng như lời Vương Nhất nói, cô đã bị anh doạ sợ mất mật.

Cho dù là kỹ năng dùng dao giấy hay là gương mặt thê thảm của Mã Cung, tất cả đều công kích thẳng vào mắt và tinh thần của cô,

Cô ấy chỉ biết một số kỹ năng đấu cận chiến thôi. Võ đạo là một thứ quá xa với với cô ta, là một thế giới mà cô ta chưa từng tiếp xúc, kỳ lạ, mới mẻ và khiến người khác chấn động.

“Nhãi con, tôi khuyên cậu tốt nhất là nên ăn nói cẩn thận, tôi có thể kiện cậu tội phỉ báng đấy.”

Lòng Đồng Thiên Tường chùng xuống, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh phản bác.

“Cứ phải để tôi nói thẳng thì anh mới chịu thua à?”

Vẻ mặt của Vương Nhất vô cùng bình tĩnh, anh không chút lưu tình nhìn Đồng Thiên Tường.

Trong phút chốc, Đồng Thiên Tường có cảm giác mình như đang rơi vào một cái hầm băng. Khi đứng trước mặt Vương Nhất, anh ta cảm thấy mình chỉ là một con người đã bị nhìn thấu sạch sành sanh không còn chút bí mật nào.

“Cậu đang nói cái gì, tôi không hiểu.”

Nhưng anh ta vẫn nghiến răng chống chế: “Tôi và Mã Cung chỉ đến đây uống cà phê, tình cờ gặp được Yến Yến thôi. Nếu phải điều tra thì cậu mới là kẻ đả thương người khác, người bị bắt là cậu mới đúng!”

Vương Nhất không nhúc nhích, anh bình tĩnh nhìn chằm chằm Đồng Thiên Tường.

“Chỉ đến đây uống một ly cà phê, rồi tình cờ gặp được Cảnh sát Bạch mặc thường phục đang thi hành công vụ?”

“Công khai tỏ tình, khiến mọi người ngưỡng mộ, vừa hay cản trở thời điểm bắt tội phạm tốt nhất của Cảnh sát Bạch.”

“Sau đó còn vô tình tiết lộ rằng cô ấy là cảnh sát, khiến đám người kia cảnh giác trốn đi ngay trước mắt cô ấy—-anh dám nói tất cả đều là trùng hợp không?”

Bình luận

Truyện đang đọc