CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 898

Bốp bốp!

Nói xong, anh ta lập tức vỗ tay hai cái, trong nháy mắt, rất nhiều vệ sĩ thân hình cao lớn cường tráng xông vào, vây quanh toàn bộ đám người Vương Nhất.

Súng ống trong tay, thẳng tắp chỉ vào đầu Vương Nhất.

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên nguy hiểm, tràn ngập khói thuốc súng nồng đậm.

“Hồ Minh Chính, anh ta là quý nhân của tôi, cậu dám ra tay với anh ta!”

Hồ Hoàng Việt lập tức tiến lên một bước, vẻ mặt giận dữ nhìn Hồ Minh Chính.

“Quý nhân? Hồ Hoàng Việt, ông từ khi nào phẩm vị trở nên thấp như vậy?”

Hồ Minh Chính trong mắt mang theo ánh trào phúng, khinh thường nói: “Một tên ở rể phế vật chỉ biết đùa giỡn chút thông minh, cũng được ông xem như quý nhân?”

Bất quá, khi anh ta nhìn thấy thần sắc khẩn trương trên mặt Hồ Hoàng Việt, chợt lại cười quỷ dị: “Bỏ đi, Hồ Hoàng Việt, ông đã quan tâm phế vật kia như vậy, không bằng, để ông chịu đựng đau đớn thay cậu ta?”

Lạch cạnh

Vừa dứt lời, khẩu súng trong tay đám vệ sĩ lại chĩa về phía đầu Hồ Hoàng Việt.

Hồ Hoàng Việt lập tức thân thể run lên, nhưng mà, nghĩ đến đứa con gái mình còn chưa gặp mặt, ông ta lại trở nên bình tĩnh trở lại.

Quay đầu lại nhìn Vương Nhất vẫn bình tĩnh như cũ: “Ngài Vương, anh mau rời khỏi đây, thay tôi chăm sóc tốt con gái tôi.”

Nói xong, dứt khoát đi về phía đám vệ sĩ.

Hồ Minh Chính vẻ mặt giật mình nhìn Hồ Hoàng Việt, từ trên mặt của anh ta, Hồ Minh Chính rõ ràng thấy được một loại khẳng định tuyệt nhiên chịu chết.

“Xin lỗi, tôi từ chối.”

Tuyệt nhiên, Vương Nhất thẳng thừng từ chối.

Hồ Hoàng Việt ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Vương Nhất.

“Những chuyện này, không phải là nhiệm vụ mà người làm ba như ông nên làm sao, sao lại để tôi làm chứ?”

Trên mặt Vương Nhất treo nụ cười lạnh nhạt: “Hơn nữa, có tôi ở đây, ông còn có thể chết sao?”

“Ngài Vương…”

Hồ Hoàng Việt sóng mũi có chút cay, dừng lại bước chân đang bước tiếp về phía trước.

Hồ Minh Chính sửng sốt, sau đó khinh thường cười to: “Cậu chỉ là một tên ở rể không nhà không tiền, lấy đâu ra năng lực bảo vệ Hồ Hoàng Việt?”

Vương Nhất trêu tức cười một tiếng: “Tôi không có năng lực này, nhưng ông ta có.”

Nói xong, anh vương tay chỉ về phía Hàn Vượng đứng kế bên.

“Tôi?”

Hàn Vượng lập tức biến sắc.

“Không sai”

Vương Nhất lạnh lùng cười một tiếng: “Ông đã là người công chứng ván cược lần này, thì có tư cách để người thất bại thực hiện nghĩa vụ, ông không ra tay ngăn lại, ai tới ra tay?”

 

Bình luận

Truyện đang đọc