CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1257

“Ba!”

Lý Khinh Hồng cũng kích động mà gọi, yên lặng chờ đợi Lý Thiên Dương tỉnh lại.

Chỉ thấy cơ thể của Lý Thiên Dương hơi run rẩy, giống như mơ thấy ác mộng gì đó, khóe mắt của ông ta giật giật dữ đội, sau đó chầm chậm mở mắt.

“Ba!”

“Tốt quá rồi!”

Thấy Lý Thiên Dương tỉnh lại, Lý Mộng Đình vui tới phát khóc, ngay cả thân phận cũng không quan tâm, kích động ôm chặt lấy Vương Nhất.

Lần đầu tiên Vương Nhất cũng không đẩy ra, tất cả mọi người đều không nhìn thấy, anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mi.

Cảnh tượng này ngay cả Vương Nhất cũng không kìm được tình cảm của mình.

Châu Mỹ Ngọc lại có vẻ mặt lo lắng, bà ta biết, Lý Thiên Dương tỉnh thì bà ta đã hoàn toàn mất đi vị thế ở cái nhà này.

Không có ai nghe lời của bà ta nữa.

“Nhất, Mộng Đình…”

Đi một vòng quỷ môn quan, có thể lại nhìn thấy đám người Vương Nhất, Lý Mộng Đình, Lý Thiên Dương cũng không kìm được lệ rơi đầy mặt.

“Ba, ba có thể tỉnh lại thật sự là quá tốt rồi, con cũng bị dọa chết rồi!”

Lý Mộng Đình kích động ôm lấy Lý Thiên Dương rồi bật khóc.

Vương Nhất cũng khẽ mỉm cười nhìn một màn này, không biết từ khi nào, anh phát hiện tóc bạc ở bên mai của Lý Thiên Dương đã nhiều hơn.

“Khinh Hồng.”

Sau đó, Lý Thiên Dương dừng ánh mắt trên người Lý Khinh Hồng ở một bên, ánh mắt phức tạp.

Lý Khinh Hồng không lên tiếng, chỉ nhìn ông ta với đôi mắt đỏ hoe.

Vương Nhất lập tức liếc nhìn Lý Mộng Đình, Lý Mộng Đình lập tức hiểu ý, lui sang một bên.

Bây giờ ba đã tỉnh, tới lúc bóc trần bí mật rồi.

Lý Thiên Dương cười tự giễu: “Đối với ba mà nói, đây giống như đều là một giấc mơ, khoảng thời gian này tuy ba luôn hôn mê, nhưng không đại biểu ba không biết gì cả.”

Nói xong, ông ta lại nhìn sang Lý Khinh Hồng: “Con biết hết rồi có đúng không?”

Lý Khinh Hồng không lên tiếng, hai mắt đỏ hoe mà gật đầu.

Lý Khinh Hồng thở dài một tiếng: “Vốn ba tưởng rằng có thể giấu bí mật này cả đời, không ngờ vẫn tới lúc công bố.”

Lý Mộng Đình không nhịn được mà thúc giục: “Ba, ba mau nói đi, chị Lý thật sự là chị ruột của con sao?”

Lý Thiên Dương trịnh trọng gật đầu: “Không sai, con bé là chị ruột cùng ba khác mẹ của con!”

Lời này vừa dứt, cơ thể của Lý Khinh Hồng và Lý Mộng Đình run lên.

Lý Mộng Đình sững sờ, mà trong lòng Lý Khinh Hồng ôm một tia ảo tưởng, bây giờ đã không còn.

Trong mắt cô bỗng chốc rơi từng giọt nước mắt, nhưng cô lại không khóc thành tiếng.

Vương Nhất nhìn thấy, vội vàng nói: “Khinh Hồng, anh sẽ không vì vấn đề thân thế mà có thành kiến với em, em mãi mãi là người anh yêu nhất!”

Bình luận

Truyện đang đọc