CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1409

Phương Huệ yếu ớt nói: “Tôi đã nhớ anh ta năm năm trời, không thể cứ từ bỏ như thế được, đúng không?”

Lý Mộng Đình lập tức rơi vào trầm mặc, trong lúc nhất thời cô ta không biết nên nói cái gì cho phải.

“Đến chi nhánh tập đoàn thôi.”

Ba người bắt một chiếc xe taxi đến chi nhánh tập đoàn Lệ Tinh.

Chi nhánh được xây dựng trong một tòa nhà thương mại ở tập đoàn Cự Phong, cũng giống như công ty mẹ thuê hai mươi tầng làm công ty.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tiếng tăm của chi nhánh tập đoàn Lệ Tinh đã góp phần làm tăng lên danh tiếng của tòa nhà Cự Phong.

Một tòa nhà thương nghiệp, công ty nào có sức ảnh hưởng lớn nhất thì được đặt tên theo công ty đó.

Trước kia đều là tập đoàn Cự Phong dẫn đầu một cõi, chưa từng có doanh nghiệp nào có thể vượt qua.

Hiện tại chi nhánh Lệ Tinh được thành lập khiến cho mọi người có thể nhìn thấy được hi vọng lớn mạnh.

Rất nhanh sau đó, các doanh nghiệp xung quanh lần lượt gửi thư hợp tác của công ty mình đến, nhưng đều bị Phương Huệ từ chối hết.

Những doanh nghiệp mà cô ta để ý đến đều nằm top đầu.

Hồ Hoàng Việt đến rất nhanh.

“Anh Vương, cô Phương, hội nghị bàn về kế hoạch hỗ trợ chi nhánh Lệ Tinh của tập đoàn Cự Phong sắp bắt đầu rồi, chỉ chờ người của ban quản trị chúng tôi thôi.”

Đối với Vương Nhất, ông ta vô cùng cung kính.

“Được.”

Vương Nhất thờ ơ gật đầu, sau đó ngồi xuống.

Lý Mộng Đình là trợ lý của Vương Nhất, đóng vai trò như là một thư ký, cô ta cầm trong tay bút ghi âm chuẩn bị ghi âm lại nội dung cuộc họp.

Nhưng thời gian dần dần trôi qua, trong tập đoàn Cự Phong ngoại trừ có mấy người trong ban quản trị ra thì ít nhất có một nửa người không đến.

Thời gian lại dần trôi, sắc mặt của Hồ Hoàng Việt trở nên âm trầm, nhìn về phía một cổ đông rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy, một nửa người còn lại đâu rồi?”

“Hôm nay là cuộc họp lớn bàn về việc hợp tác giữa tập đoàn Cự Phong và tập đoàn Lệ Tinh, làm trễ nải thời gian, các người có chịu trách nhiệm nổi không hả?”

Sắc mặt của vị cổ đông đó cũng trở nên khó coi: “Chủ tịch, chỉ thiếu hai vị đổng sự Hồ cùng với người mà bọn họ mang theo.”

“Đổng sự Hồ?”

Vương Nhất nheo mắt hỏi.

“Chính là hai anh em Hồ Vĩnh Như và Hồ Vĩnh Hiên mà ngày hôm qua đã nhắc tới với ngài, cùng với người nhà họ Hồ mà bọn họ mang theo.”

Hồ Hoàng Việt nói.

Trong lòng Phương Huệ vẫn còn một bụng lửa giận của ngày hôm qua, trực tiếp khoác tay chặn lại: “Không chờ bọn họ nữa.”

Vương Nhất lại bỗng nhiên lên tiếng nói: “Không được, phải chờ, chúng ta không chỉ chờ, mà còn phải chờ bọn họ đến đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc