CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 277

Vương Nhất nói xong, Đồng Thiên Tường sững sờ.

Sau đó, giống như nghe thấy một chuyện gì đó rất buồn cười, bật cười: “Cậu nói cái gì? Những phạm nhân đã chạy trốn kia sẽ chạy về?”

“Không sai.”

Vương Nhất gật đầu, nghiêm nghị nói: “Không chỉ sẽ chạy về, còn nước mắt nước mũi thật thà thừa nhận hành vi phạm tội của mình, ngoan ngoãn để cảnh sát Bạch bắt về quy án.”

“Haha!”

Đồng Thiên Tường cười càng vui vẻ, cười đến mức chảy cả nước mắt: “Sao cậu biết những người kia sẽ chạy về? Cậu nghĩ người ta là thằng ngu hả? Rõ ràng biết ở đây có cảnh sát, còn đâm vào họng súng? Aiyo không được, buồn cười chết mất…”

Bạch Yến cũng cảm thấy kỳ quái nhìn Vương Nhất: “Đúng vậy, có tên tội phạm nào mà ngu ngốc như vậy chứ?”

“Bởi vì, đối với bọn họ mà nói, so với những kết cục nào đó, thì bị cảnh sát bắt là kết cục tốt nhất.”

Vương Nhất cũng không phản bác, chỉ khẽ nhấp một ngụm cafe, nói một câu mà không ai hiểu được.

“Đừng nói những lời vô nghĩa với tôi, hôm nay, chuyện hôm nay cậu đánh thành viên của hiệp hội võ đạo của tôi bị thương vẫn chưa xong đâu!”

Đồng Thiên Tường đi đến trước mặt Vương Nhất, từ trên cao nhìn xuống nói: “Chúng tôi cũng không cần tiền, cậu đánh Mã Cung như thế nào, cũng tôi sẽ đánh cậu như vậy, hôm nay khuôn mặt này của cậu sợ là sẽ bị thương rồi. ”

“Đồng Thiên Tường, anh thật sự muốn tôi đánh anh có đúng không?”

Bạch Yến lạnh lùng nói: “Tôi là cảnh sát, anh dám nói mấy lời công kích cá nhân ở trước mặt tôi?”

“…”

Sắc mặt Đồng Thiên Tường đột nhiên thay đổi, vội vàng chữa lại: “Tôi chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, bạn của tôi cũng không thể bị đánh một cách vô duyên vô cớ như vậy, cô nhìn mặt cậu ấy xem, không còn dáng vẻ của con người nữa.”

Nhưng Bạch Yến nhìn Mã Cung vẫn còn che mặt nằm trên đất, nói: “Xin lỗi, cái đó thuộc về phòng vệ chính đáng.”

“Cái gì?”

Sắc mặt Đồng Thiên Tường lập tức thay đổi, trong mắt lóe lên tia u ám: “Có ý gì?”

Bạch Yến khuôn mặt tràn đầy sự nghiêm túc nói: “Tôi đã nhìn thấy rất rõ ràng, là bạn của anh ra tay với anh Vương trước, anh Vương không chịu được nữa mới phản kích lại, nếu như thật sự muốn tính toán, chỉ có thể xem như ‘phòng vệ chính đáng’ thôi.”

Soạt….

Câu này vừa nói ra, sắc mặt Đồng Thiên Tường đột nhiên trở nên hung dữ, giơ tay lên, đánh về phía mặt Bạch Yến: “Bạch Yến, tôi thấy mắt cô đã bị mù rồi.”

Bạch Yến không biết võ, sao có thể là đối thủ của Đồng Thiên Tường chứ, đột nhiên hét lên: “Anh muốn làm gì?”

Soạt….

Nhưng, cái tát này lại không thể đánh xuống được, cả người Đồng Thiên Tường giống như bị cố định lại, cứng đờ tại đó.

Bình luận

Truyện đang đọc