CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 6

Tiếng hét này, đã làm kinh động đến tất cả mọi người ở trong nhà.

“Sao vậy?”

“Xảy ra chuyện gì?”

“.…”

Nhưng, không có gì khác biệt, lúc nhìn thấy Vương Nhất, tất cả mọi người đều theo bản năng ngậm miệng lại, do dự nhìn anh.

“Cái đồ sao chổi này không phải đã chết rồi sao? Sao lại còn trở lại….”

“Động tĩnh lúc nãy là do cậu ta làm ra?”

“Cậu ta muốn làm gì?”

Nghe thấy những tiếng thảo luận, Vương Nhất cũng không dừng bước, sắc mặt ôn hòa hơn một chút, cầu xin nói: “Các vị trưởng bối, động tĩnh lúc nãy lát nữa tôi có thể giải thích, bây giờ để hãy tôi vào thăm ba trước.”

“Đứng lại!”

Vương Nhất đang định vòng qua những trưởng bối này, nhưng lại bị tiếng hét cay nghiệt gọi lại.

Vương Nhất vừa quay đầu lại thì nhìn thấy mẹ của Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc chỉ vào mũi anh mắng như xối xả: “Cái đồ sao chổi này, còn có mặt mũi mà quay về hả? Còn chê hại nhà họ Lý chúng tôi chưa đủ sao?”

“Mẹ, chuyện này không phải như mẹ nghĩ…”

“Câm miệng!”

Châu Mỹ Ngọc vô tình ngắt lời Vương Nhất, nhìn thấy hai vệ sĩ của nhà họ Trần đã bị đánh ngất, đột nhiên hiểu ra là chuyện gì, càng thêm tức giận: “Cậu dám đánh người?”

“Tôi thấy cậu ta chính là cố tình muốn hại chết chúng ta!”

Cô út Châu Mỹ Hòa cũng chỉ vào Vương Nhất, âm dương quái khí nói: “Về lúc nào không về, lại đợi đến lúc anh cả sắp chết mới trở về, có ý đồ gì đây?”

“Tôi thấy, anh cả đột nhiên ngất đi liên quan rất lớn với cậu ta, nói không chừng chính là do cậu ta hại….”

Cô cả Châu Mỹ Hoa đột nhiên nói: “Cậu ta tính toán thời gian rất chuẩn, chứng tỏ cậu ta đã trở về từ lâu, hơn nữa còn ở gần nhà chúng ta để theo dõi chúng ta!”

“Báo cảnh sát, mau gọi cảnh sát đến bắt cậu ta lại!”

“.…”

Trong nháy mắt, Vương Nhất trở thành mục tiêu tấn công, tất cả người nhà họ Lý đều hướng mũi nhọn vào Vương Nhất.

Chủ yếu là vì Vương Nhất đến thực sự rất không đúng lúc, Lý Thiên Dương vừa bị bệnh nặng hôn mê bất tỉnh, nguy hiểm đến tính mạng, thì Vương Nhất lại đến, rất khó không khiến người khác nghi ngờ.

Trong những tiếng chỉ trích ác liệt, Vương Nhất cũng không tranh cãi, vẫn duy trì sự im lặng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Trần Cảnh vốn tái nhợt cũng dần trở lại bình thường, giống như đã báo được thù lớn, cười khẩy nói: “Nhìn đi, chú đã nuôi một con sói mắt trắng….”

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Lý Mộng Đình đột trên trở nên khó coi, hung dữ nhìn Vương Nhất: “Em cũng không ngờ anh ta lại là người như vậy.”

“Mẹ, Mộng Đình, còn có các vị trưởng bối.”

Đúng lúc này, Vương Nhất rất lâu không nói gì đột nhiên lên tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc