CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1014

Hồng Phật lập tức rơi vào trầm mặc, cắn chặt môi, bỗng nhiên nhìn Vương Nhất với ánh mắt phức tạp: “Nếu tôi trốn như vậy thì tôi sẽ bị tổ chức truy nã, truy sát tới chân trời góc bể.”

“Vậy cô đi theo tôi.”

Vương Nhất hờ hững nói: “Điều kiện cô hợp tác với Tần Hồng Long tôi cũng biết rõ, giúp quê hương của cô tiến hành xây dựng, có đúng không?”

Hồng Phật lập tức trở nên kích động: “Anh bằng lòng thu giữ tôi sao?”

“Thiếu chủ—”

Sắc mặt của Lãnh Nhan thay đổi, ngăn cản: “Cô ta trước đó là muốn giết anh.”

“Tôi biết, nhưng tôi không để tâm.”

Vương Nhất hờ hững nói: “Tôi có thể giúp cô, nhưng bây giờ tôi không thể hoàn toàn tin tưởng cô, cô biết phải làm gì không?”

Hồng Phật nở nụ cười tươi: “Đương nhiên biết, giúp anh quét sạch mọi sự ngăn cản.”

“Một câu hỏi cuối cùng.”

Ánh mắt của Vương Nhất chợt rét lạnh, nhìn Hồng Phật nói: “Tổ chức của cô, chịu sự quản lý của ai?”

Nghe vậy, sắc mặt của Lãnh Nhan lập tức thay đổi, muốn mở miệng ngăn cản, Hồng Phật đã lại lắc đầu.

“Tôi cũng không biết, nhưng tôi biết đó là một tổ chức rất thần bí, mỗi năm đều sẽ bắt người trên toàn thế giới, hơn nữa cấp bậc rõ ràng, đặt tên theo người điều hành.”

Oành…

Lời này vừa dứt, sắc mặt của Lãnh Nhan lập tức trở nên tái nhợt, mắt của Vương Nhất cũng nheo lại đầy nguy hiểm, một cỗ sát ý lạnh lẽo tỏa ra trong không gian nhỏ hẹp.

Cảm nhận được trận sát ý này, Hồng Phật còn tưởng mình làm sai ở đâu rồi, bị dọa tới mức cả người run rẩy, vội vàng từ trong ngực lấy ra một viên thuốc màu đỏ.

“Đây là thuốc độc của vùng đất Cổ Cương, thuốc giải tôi có thể giao cho anh, tôi bây giờ đã không còn đường để đi, chỉ có thể đầu quân cho anh, anh đừng giết tôi.”

Tuy nhiên, cô ta rất nhanh thì phát hiện, ánh mắt của Vương Nhất vậy mà dừng ở trên người Lãnh Nhan.

Két—

Lãnh Nhan đạp chân phanh, đỗ xe ở bên đường, sắc mặt trắng bệch: “Thiếu chủ, tôi—”

“Tại sao không nói cho tôi, cô đến từ Võng Lượng?”

Giọng điệu Vương Nhất lạnh lùng cắt ngang lời của cô ta.

Nhìn ra được, Hồng Phật không có nói dối, khi con người cùng đường, nhất định sẽ biết gì nói đó.

Nhưng chân tướng lại tàn khốc như vậy, cho dù là Vương Nhất, cũng có một loại cảm giác tim bị dao đâm.

Ánh mắt u ám của anh nhìn sang Lãnh Nhan, không phải nói anh không tin Lãnh Nhan.

Lãnh Nhan đi theo anh 5 năm, Vương Nhất tin Lãnh Nhan trong sạch, điều anh không chịu được chỉ là cô ta còn có điều giấu diếm anh.

Mỗi năm đều bắt người vô tội ở khắp nơi, dựa theo người điều hành mà phân chia giai cấp, không cần nghi ngờ, tổ chức mà Hồng Phật nói chính là ‘Võng Lượng’.

Vương Nhất không dám tin, Lãnh Nhan vậy mà xuất thân từ Võng Lượng.

Bình luận

Truyện đang đọc