CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

Chương 242

Thiếu chủ, cuối cùng cũng sắp ra tay với nhà họ Kim rồi!

Sau khi anh và Lãnh Nhan tách nhau ra, Vương Nhất đi về phía xe của Lý Khinh Hồng.

Kết quả còn chưa lên xe thì nghe thấy tiếng khóc của Vương Tử Lam.

“Tử Lam không khóc, ba sắp trở lại rồi.” Lý Khinh Hồng ôm con gái an ủi không ngừng.

“Ba! Con muốn ba!” Vương Tử Lam khóc rất lớn tiếng, còn chưa hoàn hồn từ trong trận sợ hãi trước đó.

Lý Khinh Hồng cũng có hơi vội, lúc này truyền tới tiếng của Vương Nhất.

“Tử Lam, ba ở đây.”

Nhìn thấy ba trở lại rồi, Vương Tử Lam lập tức nín khóc chuyển sang cười, giang tay chui vào trong lòng của Vương Nhất, đầu tiên là ôm chặt, lúc này mới nói với giọng bất mãn: “Ba làm gì vậy, lâu như vậy không quay lại…”

“Ba đi đánh người xấu.”

Vương Nhất mỉm cười xoa đầu của Vương Tử Lam, nói: “Đánh người xấu bắt nạt mẹ và Tử Làm chạy rồi.”

“Thật sao?”

Vương Tử Lam mặt mày bất ngờ: “Ba thật giỏi.”

Thấy con gái lần nữa cười thành tiếng, trong lòng Vương Nhất cũng rất thỏa mãn.

“Kim Thành Vũ đâu?”

Đợi khi con gái ổn định cảm xúc, Lý Khinh Hồng lúc này nhìn Vương Nhất với vẻ ngưng trọng, hỏi.

Vương Nhất lắc đầu: “Anh ta chưa chết.”

Nghe thấy lời này, Lý Khinh Hồng cũng rơi vào trầm mặc, cô nghe ra ý ngầm của Vương Nhất.

Anh ta chưa chết, chỉ là bị thương rất nặng.

Thấy vẻ trầm mặc của Lý Khinh Hồng, anh đâu có không biết cô đang nghĩ cái gì, khẽ nắm lấy tay của cô, kiên định nói: “Anh đã nương tay rồi, anh ta ra tay với ai cũng được, chỉ duy nhất không thể ra tay với em.”

Trong lòng Lý Khinh Hồng cảm động một trận, người phụ nữ nào trên cõi đời này không hy vọng người đàn ông của mình quan tâm mình?

Nhưng tính cách thanh tâm quả dục, đã định sẵn Lý Khinh Hồng sẽ không dễ dàng biểu lộ chân tình, chỉ nắm chặt vô lăng: “Chúng ta về nhà.”

“Ừ, chúng ta về nhà.”

Vương Nhất còn muốn trêu chọc con gái, lại phát hiện con gái đã ngủ rồi.

Đang lái xe, Lý Khinh Hồng bỗng ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Ngày mai có một bữa tiệc tài trợ, anh…”

Vương Nhất khẽ mỉm cười, thoải mái đồng ý: “Anh sẽ tham gia, nhưng có thể chỉ là góp đủ người.”

“Có thể đến là được.” Lý Khinh Hồng khẽ mỉm cười, sau đó không nói gì nữa.

Cả đoạn đường im lặng.

Nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, Vương Nhất dần nheo mắt lại, trong mắt vụt qua một tia sát ý không dễ phát giác.

Người bỏ đá xuống giếng, người giúp đỡ lúc khó khăn, nếu đám người Châu Mỹ Ngọc đã nương nhờ nhà họ Kim, vậy thì nhà họ Lý kiếm bao nhiêu tiền, một đồng cũng đừng hòng lấy đi.

Bình luận

Truyện đang đọc