CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

Chương 267

Một giọt nước mắt rơi xuống.

“My, anh rất nhớ em…”

Buổi tối, bên bờ sông nhân tạo Tử Viên.

Vương Nhất chắp tay sau lưng, lặng lẽ đứng bên sông nhìn bóng mình phản chiếu trong nước.

Dưới ánh trăng, sắc mặt anh tái nhợt.

Một khoảng trầm lặng kéo dài.

Anh nhẹ nhàng xé áo ra, để lộ khuôn ngực cường tráng.

Làn da được màu lúa mạch và cơ bắp căng tràn sức sống.

nhưng!

Trên đó là vô số vết sẹo lớn và nhỏ.

Có vết đạn, có vết dao, và có nhiều lỗ.

Trong số đó, có hai vết sẹo không thể tưởng tượng nổi, kéo dài từ ngang dọc khắp ngực của Vương Nhất.

Bây giờ vẫn huyết nhục mơ hồ, thương cũ chưa lành, thương mới đã đến.

Vương Nhất khẽ vuốt ve hai vết sẹo này, ánh mắt anh tràn ngập sát ý không thể khống chế nổi.

Đó là vết thương khi chín tên cường giả đứng đầu thế giới bắt tay để lại.

Khi đó, chín cường giả mang theo hàng triệu binh chém giết khắp nơi, băng qua Thái Bình Dương hòng thực hiện kế hoạch “Đồ Long”, nhưng lại bị Vương Nhất chặn đánh trên núi Ưu Hằng.

Trận chiến đó diễn ra suốt năm ngày năm đêm.

Giang hồ chia cắt, địa hình nghiêng ngả, cả núi Ưu Hằng đều bị san bằng.

Sáu ngày sau.

Chín tên cường giả đều đã ngã xuống.

Kể từ đó, không một thế hệ sau nào dám vượt qua “Đồ Long.”

Thiên tử tức giận, máu văng năm bước.

Ẩn Chủ tức giận, trăm vạn người bỏ mạng.

Đây là ‘Trận chiến Ưu Hằng’ nổi tiếng.

Nhưng dù chín tên cường giả có chết thì chúng cũng để lại những vết thương không thể xoá nhoà trên người Vương Nhất — hai vết sẹo dọc ngang ở trước ngực.

“Khục khục..”

Vương Nhất che hai vết thương lại, khẽ ho vài tiếng.

Lúc này, một giọng nói lo lắng vang lên sau lưng.

“Thiếu chủ, tôi đến muộn!”

Lãnh Nhan quỳ một gối trước mặt Vương Nhất.

Vương Nhất phất tay: “Nói chuyện chính đi..”

Lãnh Nhan không báo tin tức ngay mà là lo lắng nhìn vết thương của anh: “Thiếu chủ, vết thương của ngài…”

“Chút vết thương thôi, không sao.”

Vương Nhất nhắc lại lần nữa: “Nói chuyện chính đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc